Không lâu sau, bà Trương cũng dậy và đi xuống lầu.
Nhìn thấy Tân Hoài An và Ôn Nhã ly đã chuẩn bị bàn ăn sáng thịnh soạn, đôi mắt của bà ấy sáng lên, ra hiệu khen ngon với cả hai: “Hai người đúng là giỏi thật đó!”
Nói xong, bà ấy đã ngồi xuống bắt đầu ăn.
Chờ lúc sắp ăn xong, Tân Hoài An lên tiếng: “Bà Trương, tối qua làm phiền bà rồi, cảm ơn bà đã cho tôi ở nhờ”
“Mợ..” Nhận ra mình gọi nhầm, Đường Mạc lập tức đổi câu: “Cô Tân, cố đừng khách sáo. Quan hệ giữa cô và Nhược Phi nhà tôi tốt như vậy, lại là bạn của Ôn Nhã Ly, ở thêm vài ngày cũng không sao đâu!”
Hôm qua vì thời gian khá muộn, Tân Hoài An không có cơ hội nói câu nào với bà Trương.
Cho nên bây giờ, coi như đây là lần đầu tiên cô giao tiếp với bà ấy và người nhà.
Cô hơi bất ngờ trước sự nhiệt tình của đối phương.
Nhưng cô cũng không thích làm phiền người khác nên nói: “Trên mạng có rất nhiều bình luận không hay về cháu. Cháu sợ ở đây không tiện đâu ạ. Chút nữa cháu có thể tìm khách sạn ở cũng được”
“Chuyện này thì cô nói sai rồi”
Đường Mạc buông đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: “Cô cũng biết bây giờ bên ngoài đang bàn tán chuyện của cô. Nếu cô thật sự tới khách sạn, chắc chắn sẽ bị đám paparazzi săn đuổi và đeo bám. Ở chỗ tôi thì không như vậy, an ninh của khu chung cư nhà tôi rất tốt, một phóng viên cũng không lọt vào được đâu”
“Điều quan trọng là, có cô ở đây thì sáng nào cũng có thể nấu nhiều món cho bữa sáng như thế này” Nói xong, bà ấy lại nhấc đũa lên, gắp một cái bánh bao nhân tôm pha lê, vẻ mặt hài lòng vô cùng.
“Đúng đó Tân Hoài An, không phải cô nói tiếp theo phải tham gia dự án tiếp theo của giáo sư Smith sao? Trước khi ra nước ngoài, chắc chắn phải làm một số thủ tục, khoảng thời gian này cô ở lại nhà tôi, yên tâm chuẩn bị chuyện ra nước ngoài, cũng không lo bị quấy rầy” Trương Nhược Phi tỏ ra ngưỡng mộ và nói.
Giáo sư Smith là một bậc thầy trong giới y học toàn cầu, cô cũng muốn có cơ hội tham gia vào dự án nghiên cứu y học của giáo sư SmithI Ôn Nhã Ly cắn đũa gật đầu: “Chị Hoài An, chị nghe lời cô giáo em và anh Nhược Phi, ở lại đây đi”
Họ nhiệt tình mời cô ở lại như vậy, Tân Hoài An đành ở lại nhà họ Trương.
Biệt thự nhà họ Trương không lớn, bình thường chỉ có một mình Đường Mạc ở. Còn ông Trương, nghe nói là vì nguyên nhân sức khoẻ nên nhiều năm qua đều luôn ở nước ngoài điều trị.
Đây cũng là ước nguyện ban đầu Trương Nhược Phi chọn học y – Anh ta muốn chữa bệnh cho bố mình.
Còn sự nghiệp của nhà họ Trương cơ bản đều dựa vào Đường Mạc gồng gánh.
Vì thích thiết kế trang phục, ngoài ba phòng ngủ và phòng nghỉ ngơi để làm việc bán thời gian, mấy căn phòng khác trong biệt thự đều là phòng thiết kế, phòng làm việc và kho vải của bà ấy.
Ăn sáng xong, Đường Mạc đưa Ôn Nhã Ly cùng tới công ty làm việc.
Tân Hoài An về phòng, trong tay cầm một chiếc ví nhỏ tinh xảo rồi suy nghĩ gì đó.
Đây là tín vật thân thế tối qua cô lấy từ trong hộp ra mà bà nội từng nói.
Chiếc ví này làm thủ công tinh xảo, phía trên thêu trúc xanh và một con gấu trúc khờ khạo đáng yêu. Cô không hiểu thêu thùa, chỉ cảm thấy bức tranh sống động.
Nhưng chiếc ví trống rỗng, không có tờ giấy, cũng không có thêm thông tin gì khiến cô không khỏi thất vọng.
Chỉ dựa vào chiếc ví này mà muốn biết bố mẹ ruột của cô là ai thì đúng là hy vọng hão huyền.
Tân Hoài An ảo não lắc đầu, cô định chuẩn bị cất chiếc ví đi.