Ở trong phòng bếp.
Trương Nhược Phi chủ động đi tới lấy chiếc găng tay của Tân Hoài An rồi đeo vào tay anh ta, bắt đầu rửa bát đĩa.
Anh ta chiếm toàn bộ bồn rửa bát. Tân Hoài An không nói gì cả, quay lại thu dọn nồi cơm ở bên cạnh.
“Cô định khi nào thì chuyển đi?” Giọng nói của Trương Nhược Phi đột nhiên vang lên.
Tân Hoài An cũng không ngẩng đầu lên, cô nói: “Khi nào thuê được phòng tôi sẽ lập tức dọn ra ngoài ở, càng sớm càng tốt, tranh thủ trong vòng ba đến năm ngày thôi.”
“Cô vội vàng như vậy để làm gì?” Trương Nhược Phi có chút không hài lòng, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì thêm, lẳng lặng hỏi: “Cô từ chối lời mời của giáo sư Smith, là vì cô đang mang thai phải không?
Chẳng lẽ cô muốn giữ lại đứa bé này sao?”
Anh ta quay đầu lại, ánh mắt liếc nhẹ qua bụng cô.
Tân Hoài An chỉ mím chặt môi mỉm cười mà không giải thích gì thêm.
Trong lòng Trương Nhược Phi có chút buồn bực, anh ta tháo găng tay ra, quay lại nhìn cô một cách thực sự nghiêm túc: “Đứa bé này rốt cuộc có phải của Chử Chấn Phong hay không? Hôm nay cô cũng nhìn thấy rồi đấy, anh ta vốn đã để ý cô nữ diễn viên họ Vương kia rồi, cô giữ lại đứa bé này chưa chắc đã là chuyện tốt đâu”
“Đứa bé là của ai chuyện đó không quan trọng. Nếu tôi đã quyết định giữ lại nó thì cũng đã chuẩn bị tâm lý để nuôi dạy nó thật tốt rồi.
Nghe được câu trả lời của Tân Hoài An, Trương Nhược Phi vẫn khó có thể chấp nhận được: “Vậy còn chuyện của giáo sư Smith thì sao?”
“Ông ấy là người có chức vụ cao nhất trong lĩnh vực y học, không phải người nào cũng có thể đến phòng thí nghiệm của ông ấy. Chỉ cần đi theo bên cạnh ông ấy để học tập thì trong vòng không quá vài năm, thành tích của cô trong lĩnh vực y học nhất định sẽ áp đảo một số người. Bây giờ cô lựa chọn từ bỏ vì chuyện như vậy, có thực sự đáng không?”
“Chắc chắn tôi sẽ cảm thấy vô cùng tiếc nuối” Tân Hoài An cụp mắt xuống, siết chặt chiếc khăn lau trong tay.
Nhưng mà rất nhanh sau đó cô đã bình tĩnh trở lại, cô ngẩng đầu lên rồi nói: “Tôi muốn theo học ngành y không phải để đạt được những thành tựu gì đó mà chỉ là tôi hy vọng mình có thể cứu sống được người khác. Những người làm y bác sĩ, chắc chắn sẽ là người rất biết quý trọng mỗi sinh mạng con người. Ý định đó của tôi từ đầu đến cuối vẫn chưa từng thay đổi”
Từ bỏ cơ hội được đi theo bên cạnh giáo sư Smith để học tập quả thực vô cùng đáng tiếc, nhưng nếu thật sự muốn hoàn thiện bản thân thì chắc sẽ còn nhiều sự lựa chọn khác ngoài cơ hội này. Tôi chỉ là từ bỏ con đường tắt để lựa chọn đi trên một con đường quanh co, khúc khuỷu hơn mà thôi, nhưng mục đích ở cuối con đường đều giống nhau, không có gì thay đổi cả”
Trương Nhược Phi ngẩn người.
Nghe Tân Hoài An nói xong, anh mới tự ý thức được, so với cô quả nhiên chính anh mới là người nông cạn.
So với anh, Tân Hoài An là người am hiểu hơn rất nhiều.
Sau một hồi lâu, anh ta mới lên tiếng, nói: “Được, chuyện tìm phòng cô cứ giao cho tôi đi, cô còn định làm gì tiếp theo nữa không?”
Tân Hoài An mỉm cười biết ơn rồi nói: “Tôi muốn tìm một công việc, nhưng trước tiên có vẻ sẽ phải tốn nhiều tiền một chút”