Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 270: Chương 270: Chương 271






Khôi phục tư cách sinh viên, đối với Tân Hoài An mà nói là một tin tức tốt.

Nhưng cô cũng không cảm thấy vui vẻ mấy khi nhận được thông báo này, chỉ nhàn nhạt hỏi lại: “Tôi có thể hỏi nguyên nhân trường học đưa ra quyết định này không?”

Chủ nhiệm Lưu nhíu mày, nghĩ thầm cô sinh viên này đúng là nhiều chuyện.

Nhưng mà ông ta nghĩ đến lời hiệu trưởng căn dặn, vẫn nói thêm một câu: “Nhà họ Chử coi trọng tài năng của em nên sau khi trở lại trường em phải nỗ lực nhiều hơn nữa, tranh thủ cơ hội sau khi tốt nghiệp được vào làm ở tập đoàn ý tế Chử Thị luôn! Nhớ là thu xếp thời gian rồi đến làm thủ tục cho sớm”

“Được” Tân Hoài An trả lời ngắn gọn một chữ.

Cúp điện thoại, cô nhìn điện thoại di động rơi vào suy tư.

Chẳng lẽ là Chử Chấn Phong làm sao?

Dù sao, ngày đó anh cũng ở trường học.

Ôi, người đàn ông này thật là khó hiểu, lúc thì đuổi học cô, lúc thì khôi phục tư cách sinh viên cho cô, chẳng lẽ muốn khoe cho cô xem năng lực của anh lớn đến đâu sao, tùy tiện nhấc tay nhấc chân là có thể quyết định việc đi hay ở của cô?

Hết lần này tới lần khác như vậy nhưng chuyện tốt nghiệp với Tân Hoài An mà nói rất quan trọng nên cô chấp nhận sự “hồi tâm chuyển ý” của nhà trường.

Trong lòng thì vẫn rất buồn bực.

Trở lại nhà họ Trương.



“Chuyện là, tôi đã đem tín vật của cô cho mẹ tôi xem”” Bộ dáng Trương Nhược Phi lúc này như đứa trẻ phạm sai lầm đang nghiêm túc chịu sự phê bình, dè dặt quan sát Tân Hoài An.

Cô chỉ sửng sốt một chút rồi chợt cười nói: “Tôi còn tưởng chuyện gì lớn chứ”

“Cô không tức giận là tốt rồi” Trương Nhược Phi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Nhưng mẹ tôi nhìn tín vật đó liền bảo là đã từng nhìn thấy ở nhà một người bạn”

“Thật sao?”

Tân Hoài An vốn không có kì vọng quá lớn đối với chuyện này, nhưng bây giờ đã có thông tin, cô vẫn rất bất ngờ và ngạc nhiên.

Trương Nhược Phi gật gật đầu: “Đương nhiên là thật, hai ngày nữa mẹ tôi muốn đi đến nhà người bạn đó, chỉ bằng cô để bà ấy mang cái ví tiền đó sang cho người bạn đó xem?”

“Như vậy được không?”

“Đương nhiên được rồi, tôi nói với bà ấy một tiếng là được” Trương Nhược Phi vừa cười vừa nói.

Thấy anh ta vì chuyện của mình mà để tâm như vậy, trong lòng Tân Hoài An có chút cảm động, vô thức muốn nói lời cảm ơn.

Nhưng nghĩ đến lời anh ta nói trước đây khi cảm ơn anh ta, cô nuốt hai chữ kia trở vào, mím môi nói: “Dù cho có thể tra ra manh mối của bố mẹ tôi hay không, những chuyện anh giúp tôi này tôi đều ghi nhớ trong lòng, đợi khi tôi sinh con ra, nhất định phải để nó nhận anh làm bố nuôi!”

Trương Nhược Phi ngẩn người: “Bố nuôi à”

Nhưng nhìn nụ cười chân thành trên gương mặt Tân Hoài An, anh ta nuốt lại lời vào trong, đổi giọng nói chuyện: “Cái đó là nhất định rồi!”

Hai người nhìn nhau cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.