Trăng treo trên đỉnh đầu.
Sau khi ăn xong bữa tối, Ôn Nhã Ly và Đường Mạc tiếp tục may quần áo cho Tân Hoài An.
“Nhược Phi, chúng ta đi dạo một lát đi” Tân Hoài An đề nghị.
Trương Nhược Phi lập tức đứng lên khỏi sô pha: “Được, đúng lúc buổi tối ăn no quá, tôm hùm đất cô làm ăn ngon quá”
Nói xong, hai người ra khỏi cửa.
Ôn Nhã Ly nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, ánh mắt ngây ra.
“Nhã Ly”
Giọng nói của Đường Mạc gọi tâm trí cô ấy quay lại, cô ấy vội quay đầu lại: “Cô giáo, sao vậy ạ?”
“Con cắt quá tay rồi” Đường Mạc nhắc nhở.
Ôn Nhã Ly nhìn mảnh vải bị mình cắt hỏng, sắc mặt nhất thời đỏ lên: “Con, để con đi lấy tấm khác”
Nói xong vội vã chạy lên lầu.
Đường Mạc khẽ lắc đầu, lại nhìn ra bên ngoài biệt thự, bóng dáng hai người kia đã muốn hòa vào bóng tối của cây cối.
Bốn phía đều yên tĩnh.
Tân Hoài An và Trương Nhược Phi sóng vai đi trên lối đi bộ.
“Thế nào?”
“Ngày mai cô tính trả lời bên Hàn Thị Tân Hoài An cười nhạt ân chưa biết nữa: Đi đến bên bờ hồ nhân tạo, cô dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Trương Nhược Phi.
Trương Nhược Phi tất nhiên cũng ngừng lại.
Gió bên hồ mát rượi, khoan khoái dễ chịu.
“Trương Nhược Phi, chúng ta là bạn bè, đúng không?” Giọng nói của Tân Hoài An chậm rãi vang lên.
“Đúng vậy” Trương Nhược Phi đáp lại ra vẻ đương nhiên.
“Tôi hy vọng chúng ta có thể mãi mãi duy trì tình bạn này, không hơn không kém”
“Không hơn không kém?” Trương Nhược Phi lặp lại câu này, lông mày dần nhíu lại.
Tân Hoài An quay về biệt thự một mình.
Ôn Nhã Ly nhìn thấy phía sau cô không có ai, tò mò hỏi: “Chị Hoài An, không phải chị và anh Nhược Phi ra ngoài cùng nhau sao? Anh ấy đâu?”
“Đêm nay cậu ấy quay về trường học ở” Tân Hoài An đáp lại, sắc mặt vẫn như bình thường, cô liếc mắt nhìn Đường Mạc một cái, hai người đạt được sự hiểu ngầm qua ánh mắt.
“Khoảng thời gian này Nhược Phi có rất nhiều chuyện ở trường học, cứ để nó ở trường học đi” Đường Mạc nói, lại dặn dò Tân Hoài An: “Vậy cháu cũng nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Tân Hoài An gật đầu đi lên lầu.
Nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Trương Nhược Phi khi đi, có lẽ anh ta rất tức giận vì những gì cô nói.
Nhưng Tần Hoài An cũng không hối hận với mỗi một câu mình nói ra.
Thật ra dì Trương nói rất đúng, cô cũng không có loại tình cảm đó với Trương Nhược Phi, nên nhắc nhở anh ta kịp thời, cắt đứt hy vọng của anh ta. Cho dù cuối cùng cô và anh ta không thể làm bạn được nữa, cô cũng không muốn để anh ta ngốc nghếch chờ đợi bên cạnh cô.