Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 26: Chương 26: Chương 27




Tần Hoài An xem xong toàn bộ chỗ tài liệu, phát hiện thời gian trôi qua rất nhanh, giờ đã là quá một giờ rồi.

Cô ấy vẫn còn chưa ăn trưa nữa.

Thu dọn lại chỗ tại liệu để sang một bên, cô ấy đi về phía nhà bếp.

Lúc quay về cô ấy có tiện thể mua một ít thức ăn, vừa khéo có thể nấu một bữa.

Tần Hoài An lớn lên ở dưới quê, từ nhỏ đã biết nấu cơm, đối với cô ấy mà nói, việc đi ra ngoài ăn thì không tiện bằng việc tự mình nấu ăn.

Lúc cô ấy đang rửa rau thì có tiếng điện thoại gọi đến.

Nhìn thì là một số điện thoại lạ, cô ấy bèn từ chối cuộc gọi, thời đại này, mấy kiểu gọi điện thoại quảng cáo và bán hàng quả thật là quá nhiều.

Nhưng không ngờ là số điện thoại đó lại gọi lại một lần nữa.

Cô nhíu mày, nhấc điện thoại.

“Hoài An.”

Giọng nói ở đầu dây bên kia khiến cho Tần Hoài An ngớ người.

Là bố nuôi của cô ấy, Chung Nhật Tâm.

Từ lúc bị đặt bẫy rồi bị gả vào nhà họ Chử, ông ta chưa từng tìm đến cô ấy.

Tiếng gọi “bố” ấy bị cô ấy nuốt lại, chỉ lạnh lùng nói: “Chu Vân Nguyệt không làm gì được tôi nên giờ lại đổi thành ông ra mặt sao?”

Giọng nói của Chung Nhật Tâm tỏ ra mệt mỏi: “Hoài An, chuyện để con gả vào nhà họ Chử là bố thật sự có lỗi với con, là bố quá lo cho công ty nên mới làm chuyện ngu xuẩn đó! Bố không dám cầu xin con tha thứ…”

Giọng nói của ông ta có vẻ bất lực và hối hận, Tần Hoài An không khỏi siết chặt lấy chiếc điện thoại cầm trong tay.

Từ xưa Chu Vân Nguyệt luôn đối xử khắt khe với cô ấy, nhưng mà Chung Nhật Tâm thì lại đối xử với cô rất tốt, đều đứng ra giúp đỡ cô ấy mỗi khi Chu Vân Nguyệt làm khó dễ cô.

Có nên tin ông ta không đây?

Tần Hoài An cắn môi, nói: “Tôi chỉ muốn hỏi một chuyện, Chu Vân Nguyệt nói là muốn dừng việc điều trị của bà nội lại, chuyện này có phải là ông đã đồng ý hay không?”

“Làm sao mà có chuyện đó được? Bố hoàn toàn không hề biết gì về chuyện này, đấy là mẹ của bố, Chu tư Cầm bà ta làm sao mà dám!”

Giọng điệu của Chung Nhật Tâm vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không biết rõ sự tình.

Tần Hoài An không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

“Vậy ông tìm tôi là có chuyện gì?”

Chung Nhật Tâm thở dài một tiếng: “Bố đã quyết định xin phá sản rồi, bán nhà cửa để trả nợ. Nhưng mà chúng ta đã làm chuyện có lỗi với con như thế, e là sau này cũng chẳng thể nào làm người một nhà được nữa…Ở đây có một tín vật liên quan đến thân thế của con, là bà nội con đã đưa cho bố, bố muốn trả lại cho con.”

Thân thế của cô ấy?

Tần Hoài An không khỏi sững sờ, cô ấy là đứa trẻ bị bỏ rơi từ lúc còn là trẻ sơ sinh, bà nội từ trước đến này chưa bao giờ nói gì liên quan đến thân thế của cô ấy hết.

“Ông đang ở đâu?” Cô ấy liền hỏi.

“Con đến công ty của bố nhé.”

Cúp điện thoại, Tần Hoài An cầm chìa khóa xe, tự mình lái xe đến đó.

Trên đường đi, cô ấy đột nhiên nghĩ ra, bố nuôi liệu có đang lừa cô ấy không nhỉ?

Cái cốc sữa lần đó, chẳng phải cũng là ông ta đã lừa cô ấy uống đấy thôi?

Nhưng mà đã đi được nửa đường rồi, thực sự là không cần thiết phải quay đầu lại.

Cô ấy cũng thật sự là tò mò không biết cái “tín vật” đó là gì.

Nhưng mà, đúng là như Chung Nhật Tâm đã nói, cô ấy quả thật là không thể làm người nhà của bọn họ nữa rồi, cũng vừa hay có thể cắt đứt mọi chuyện!

Tần Hoài An đi thẳng đến công ty của bố nuôi.

Đồng thời, cô ấy cũng không quên nhắn tin cho Chử Chân Phong, nói cho anh ấy biết hành tung của mình, tránh việc như lần trước rồi lại gây ra những hiểu lầm không cần thiết.

Chử Chân Phong thì không thấy trả lời lại.

Cô ấy cũng không hề để tâm, cất điện thoại đi, đeo kính râm lên che bớt mặt.

Vừa đến công ty của bố nuôi thì thấy ở đại sảnh đang ầm ĩ một đám người.

“Họ Chung kia, nợ tiền phải trả là đạo lý hiển nhiên!”

“Trả đồng tiền xương máu của chúng tôi đây!”

“Trả tiền hay là dùng mạng đền! Nếu như không muốn bị nằm viện thì nhả số tiền nuốt của chúng tôi ra đây…”

Tần Hoài An không ngờ là lại có nhiều người như thế, phản ứng đầu tiên của cô ấy là rời khỏi đây.

Nhưng mà lúc này, Chung Nhật Tâm bị mọi người bao vây đã nhanh mắt nhìn thấy cô ấy.

“Con gái tôi đến rồi! Con bé là mợ chủ của nhà họ Chử, có rất nhiều tiền, mấy người đi tìm nó mà đòi tiền!”

Ông ta vừa dứt lời thì đám chủ nợ ồ ạt dồn ánh mắt về phía Tần Hoài An.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.