“Này! Con nhóc kia, thoạt nhìn đã biết ba mẹ cô không giáo dục cô tử tế, dám nói chuyện với tôi như thế à!” Bà lão lắc lắc nắm tay, suýt chút nữa là đã đánh vào mặt Tân Hoài An rồi.
Tân Hoài An tránh ra trong vô thức thì lại nhìn thấy bà già đột nhiên ngã xuống đất, liền gào khóc lên: “Ây da, kẻ lừa gạt đánh người rồi! Thắt lưng của tôi ngã muốn gấy rồi… ôi chao…”
Tân Hoài An bối rối nhìn lòng bàn tay mình, vừa rồi cô căn bản là không hề dùng lực đẩy bà ta.
Nhưng khi đám đông không biết sự thật nhìn thấy Tân Hoài An đẩy bà lão ngã xuống đất, ngay lập tức bọn họ bất bình và bao vây cô lại.
Vào lúc này, từ chiếc TV treo ở phía trên truyền ra một giọng nói trầm thấp từ tính: “Hôm nay tôi tổ chức buổi họp báo này là muốn giải thích với toàn bộ các trang web rằng những suy đoán ác ý bởi thế giới bên ngoài đối với Tân Hoài An là sai. Ban đầu Tân Hoài An không hề cố ý giả mạo thành mợ của nhà họ Chử..”
Nghe giọng nói này, ánh mắt của mọi người bất giác bị màn hình TV thu hút.
Tân Hoài An cũng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ở giữa màn hình.
Anh mặc một bộ âu phục thủ công đắt tiền, ung dung cao quý đứng trên sân khấu và đĩnh đạc phát biểu trước ống kính.
Tân Hoài An giật mình.
Chử Chấn Phong thực sự đã tổ chức một cuộc họp báo để xóa bỏ tiếng xấu cho cô!
Tiếng ồn ào xung quanh vào lúc này lại yên tĩnh một cách lạ thường, mọi người đều chăm chú theo dõi màn hình.
Trong không gian yên lặng, Tân Hoài An nghe được tiếng trái tim đập trong lồng ngực của mình, rõ ràng và mãnh liệt.
Cô không ngờ rằng Chử Chấn Phong lại hành động như vậy.
Nhìn thấy mình bị bôi nhọ, hẳn là anh phải vui mừng mới đúng chứ, làm sao mà lại…
Cô thực sự không thể nhìn thấu người đàn ông này.
Đến khi Tân Hoài An định thần lại, TV đã chuyển sang nội dung khác rồi.
Những người xung quanh cũng đều có một cảm giác không chân thực giống như cô vậy.
Bọn họ nhìn Tân Hoài An, nghĩ đến những lời độc ác phỉ báng mà ban nãy họ đã nói với cô thì đột nhiên cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
“Thì ra chuyện là như vậy. Làm ầm 1 mất nửa ngày thì ra là nhà họ Chử đã tự tìm người giả kết hôn à” Có người vì để giảm bớt sự xấu hổ nên đã lên tiếng nói.
Đám đông lúc này vang lên những giọng nói nhỏ phụ họa theo.
Nhưng cho đến khi mọi người giải tán đi hết thì cũng không có ai bước đến trước mặt Tân Hoài An xin lỗi cô.
Tuy nhiên, Tân Hoài An cũng không hề quan tâm.
Cô thu hồi ánh mắt lại, ánh mắt rơi xuống đất, nhìn về phía bà lão đang ngã trên mặt đất: “Nếu như thắt lưng của bà thực sự ngã bị thương, tôi có thể kiểm tra cho bà”
Khuôn mặt bà lão đỏ bừng lên rồi đứng dậy: “Ôi, chỉ trách chỗ này trơn quá đi thôi!”
Sau khi lẩm bẩm một câu, bà ta mới miễn cưỡng nhìn Tân Hoài An, ô gái, chuyện đó, ừm xin lỗi, tính khí của tôi có hơi nóng vội, vừa rồi tôi đã hiểu lầm cô rồi: “Không sao” Tân Hoài An giật giật khóe môi.