Cô vẫn bắt mạch cho Hứa Vân Tình trước, cau mày.
Hứa Vân Tình lo lắng nhìn cô, hỏi rằng: “Sao, như thế nào? Con của tôi không sao chứ?”
Tân Hoài An nghĩ đến cảm xúc có phần quá nhạy cảm và căng thẳng của cô ấy, do dự một hồi, cười nhẹ nói: “Đứa nhỏ không sao”
“Vậy thì tốt rồi!” Hứa Vân Tình lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà…” Tân Hoài An dừng lại, rồi nói: “Vừa rồi cô bị hoảng sợ quá mức, nhất thời cảm xúc cũng khó hồi phục lại, tôi cần phải châm cứu cho cô để giúp cô ổn định tâm trạng lại, cũng vì tốt cho thai nhỉ nữa”
“Châm sao?” Hứa Vân Tình cắn môi: “Tôi sợ kim lắm”
“Sẽ không đau đâu” Tân Hoài An lấy kim bạc từ trong túi xách ra, rồi mở ra.
Nhìn hàng kim màu bạc, Hứa Vân Tình chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Bà Hoa đứng ở một bên nghỉ ngờ nới: “Nếu như đã không sao thì không cần phải châm kim đâu, cứ để Vân Tình nghỉ ngơi thật tốt một lát là được rồi”
Chủ yếu là chiếc kim bạc, không thể đâm vào bừa bãi, bà ta vẫn không yên tâm lắm về trình độ của Tân Hoài An.
Tân Hoài An lấy ra một bộ kim bạc như vậy từ trong túi xách của mình, điều này thật sự khiến bà ta hơi sợ.
Trong số những người có mặt, Tống Cẩn Dung là người có năng lực quan sát tốt nhất.
Vừa rồi, lúc Tân Hoài An bắt mạch cho Hứa Vân Tình, rõ ràng là có một số điều chưa nói. Cô nói đến việc châm cứu, chắc chăn là có lý do.
Thế là, Tống Cẩn Dung kéo lấy tay bà Hoa và nói: “Em à, em cứ tin tưởng cô nhóc này đi, chị đã trải nghiệm tay nghề của nó, thật sự rất lợi hại. Châm cứu có lợi cho con dâu và cháu của em. Cứ yên tâm đi!”
“Chị Dung, cái này…”
“Hiện giờ bên ngoài có lẽ đang rất lộn xộn, vẫn cần em phải chủ trì tình hình” Tống Cẩn Dung nhắc nhở.
Bà Hoa đột nhiên nghĩ đến tác phẩm rơi trên mặt đất đó, trong lòng căng thẳng, không nói thêm gì nữa, bước ra ngoài.
“Nhóc con, việc còn lại giao cho cô hết đấy!” Tống Cẩn Dung đi ra ngoài, đồng thời cũng đuổi những người khác đi ra.
Tân Hoài An nhìn theo bà, mỉm cười không nói gì.
Trong lòng cô đang rất phức tạp.
Thái độ của Bà cụ Chử đối với cô vẫn không hề thay đổi, thậm chí còn chủ động lên tiếng bênh vực cô. Nhưng cô không muốn dính líu đến nhà họ Chử nữa.
Dẹp đi suy nghĩ của mình, Tân Hoài An lại nhìn Hứa Vân Tình.
Vừa nãy khi cô bắt mạch cho Hứa Vân Tình thì phát hiện mạch đập không được ổn định, lại thêm triệu chứng đau bụng không chịu nổi, là do thai nhi không bình thường.
Cô không nói rõ mọi chuyện cho Hứa Vân Tình vì cô biết Hứa Vân Tình dễ bị căng thẳng quá mức, điều này sẽ không giúp ích gì cho việc cứu chữa.
“Tôi chỉ giúp cô ổn định cảm xúc, cô nhắm mắt lại là được, thả lỏng toàn thân…”
Tân Hoài An vừa nói, vừa lấy ra một cây kim bạc.
Sau khi châm cứu, cô lại bắt mạch lần nữa, lần này thì mạch đập đã ổn định hơn trước rất nhiều.