Đám người nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau.
Cuối cùng có người tức giận mà nói: “Có phải người này cố ý hủy hoại tác phẩm của bà Tân? Vậy mà lại làm ra chuyện như thết”
“Cũng may mà tác phẩm thêu của bà Tân không sao cả, đây là bản duy nhất đó”
“Nếu điều tra ra người này thì phải nghiêm trị mới được”
Bà Hoa đứng ra cười làm lành mà nói: “Thật xin lỗi các vị, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ!”
Hoạt động tiếp tục, nhưng vì không thể điều tra ra ai cố ý làm tổn hại đến bức tranh thêu của bà Tân, giờ kẻ gây chuyện đang trốn trong đám người, trong lòng mỗi người tham gia hoạt động đều thấy kì lạ.
Lần này hội giao lưu kết thúc sớm.
Bà Hoa cũng bị chuyện kia làm ảnh hưởng, tâm trạng không tốt lắm.
Bà chào hỏi những người còn lại xong thì lên lầu.
Đường Mạc thấy thế thì vội vàng đi lên.
“Bà Hoa, thật ngài quá, có thể trò chuyện riêng với bà không? Có một thứ đồ muốn bà nhìn xem giúp”
Bà Hoa nhìn cô một cái, lại nhìn Tân Hoài An ở sau lưng cô.
Bà ấy như có điều suy nghĩ mà gật đầu: “Đi lên lầu nói đi”
Nói xong, dẫn đầu đi ở phía trước.
Tống Cẩn Dung vốn cũng muốn tìm Tân Hoài An nói vài câu, nhưng vừa thấy cô đi theo bà Hoa lên lầu, bà thở dài, đành phải rời đi trước.
Sau khi từ nhà họ Hoa đi ra, Chử Gia Mỹ vừa rồi không thấy tăm hơi đâu thì lúc này mới xuất hiện.
“Bà nội, sắp phải về rồi ạ” Cô ta bước tới với nụ cười trên môi.
Trong mắt Tống Cẩn Dung hiện lên một chút nghi ngờ hỏi: “Vừa rồi cháu đi đâu vậy?”
“Không có, cháu chỉ tình cờ đi dạo loanh quanh chút thôi” Chử Gia Mỹ cụp mi xuống, có chút chột dạ nói.
Tống Cẩn Dung đã đọc qua vô số người, ánh mắt vô cùng sắc bén, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết cô ta không nói thật.
Bà đột nhiên nhớ tới lời Tân Hoài An nói, giọng điệu có chút nghiêm túc, bà hỏi: “Có phải là cháu cố ý đẩy ngã Tân Hoài An xuống làm hỏng bức thêu của bà Tân phải không?”
“Không có, làm sao có thể là cháu được? Không phải cháu ở bên ngoài suốt sao?” Chử Gia Mỹ lên tiếng phủ nhận.
Tống Cẩn Dung lại không có ý định để cô ta dễ dàng lừa dối trót lọt.
“Nếu cháu ở bên ngoài, làm sao cháu biết được Tân Hoài An cũng đang ở đây? Nghe thấy cô ấy tới, cháu không bất ngờ chút nào sao?”
Tống Cẩn Dung nói một cách sắc bén, tức giận nắm lấy tay Chử Gia Mỹ: “Nếu cháu vẫn không nói thật, vậy thì theo bà đi gặp bà Hoa, bà bảo với bà ấy mở camera giám sát, điều tra kỹ chuyện vừa rồi!”
Chử Gia Mỹ cuống lên, không nghĩ rằng bà nội đội nhiên lại tức giận như vậy.
“Ôi, bà nội đang làm gì vậy? Bà làm như vậy không phải là để người ngoài cười nhạo gia đình của chúng ta sao?” Cô ta vùng vẫy nói.
Tống Cẩn Dung hất tay ra: “Cháu vẫn còn biết xấu hổ sao! Vậy thì nói đi, có phải là cháu làm không?”
Chử Gia Mỹ không dám nói dối nữa, chỉ sợ bà sẽ thật sự sẽ kéo cô ta vào trong để điều tra, đành phải ngập ngừng dạ mộ Tống Cẩn Dung lập tức giận tím mặt, ánh mắt tràn đầy thất vọng.
“Bà còn tưởng rằng cháu thật sự đã đổi tính nết rồi, không ngờ vẫn còn tính cách như vậy! Nhà họ Chử tôi sao lại xuất hiện một thứ lòng dạ hẹp hòi, làm việc lỗ mãng như vậy chứ!”
Bà giậm chân tức giận, cũng không đoái hoài tới việc lời nói có khó nghe hay không.