Tin tức của cô ta là từ Lâm Bình Nguyên mà đến, vậy còn Chử Gia Mỹ thì sao? Làm sao mà cô ta biết được chứ?
Vương Thanh Hà nhanh chóng kìm nén sự hoảng loạn trong lòng lại, rồi cất tiếng hỏi: “Có chính xác không đấy?”
“Em không biết, hôm nay em mới nghe bà nội và anh của em nhắc đến”
“Nói như vậy, là bà nội biết Tân Hoài An mang thai thế nhưng bà vẫn chưa xác định đứa bé kia là của Chấn Phong hay không ư?” Vương Thanh Hà hỏi.
“Chuyện này phải hỏi anh em, em không nghe thấy phía sau bọn họ nói cái gì” Chử Gia Mỹ không dám chắc chắn, đáy lòng cô không chấp nhận chuyện Tân Hoài An mang thai con của anh trai mình.
Lập tức thay đổi giọng điệu, cô ta giật dây Vương Thanh Hà nói: “Em thấy chị nên tự mình đi tìm anh trai em xác nhận một chút thì tốt hơn, nếu như đứa bé kia thật sự là của anh ấy, vậy thì chị nên làm cái Bhz=: Vương Thanh Hà nắm chặt điện thoại: “Chị, chị lập tức đi tìm anh ấy xác nhận một chút.”
Hiện tại cô ta chỉ muốn xác nhận một chuyện: Chử Chấn Phong rốt cuộc có biết hay không, đứa bé trong bụng Tân Hoài An là của anh.
Nếu như anh thật sự đã biết chuyện này, vậy tất cả cố gắng của mình từ đầu đến giờ, đều sẽ biến thành giỏ trúc múc nước uổng phí hết!
Tinh thần của Vương Thanh Hà khó có thể yên ổn được, muốn lập tức gọi điện thoại cho Chử Chấn Phong thăm dò xem sao.
Nhưng hiện tại ngay cả một chút cô ta cũng không bình tĩnh được, lỡ như không thăm dò được tin tức gì, ngược lại cô ta lại lỡ lời nói bậy lộ tẩy thì làm sao, chẳng phải là biến khéo thành vụng sao?
Vương Thanh Hà quyết định đêm nay cứ nghỉ ngơi trước đợi tỉnh táo hơn rồi mới tính bước tiếp theo phải làm như thế nào.
Ngày kế tiếp, cô ta lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho Chử Chấn Phong, hẹn anh ra ngoài gặp mặt.
Người cô ta rất tiều tụy, đeo kính đen xuất hiện trước mặt Chử Chấn Phong.
Vừa gặp mặt cô ta đã muốn bổ nhào vào trong ngực của anh.
Chử Chấn Phong ý thức được liền dùng hai tay đỡ cô ta, tạo một khoảng cách giữa hai người.
“Sao vẻ mặt lại khó coi như vậy?” Anh thấy cô ta tháo chiếc kính râm xuống lộ ra một đôi mắt quầng thâm dày đặc, con mắt còn có rất nhiều tơ máu đỏ, cau mày nói: “Ở trong điện thoại cô nói có chuyện quan trọng muốn tìm tôi bàn bạc, đã xảy ra chuyện gì?”
” Vương Thanh Hà vừa mở miệng con mắt liền đỏ lên, khóe ần.
Diễn xuất của cô ta thật sự đã đạt đến trình độ xuất Chử Chấn Phong dẫn cô đi vào một nhà hàng, đẩy cô lên ghế ra hiệu cô ngồi xuống từ từ nói.
Anh ngồi xuống đối diện cô.
Vương Thanh Hà đưa tay lau nước mắt còn chưa chảy xuống, dùng giọng điệu ủy khuất nói: “Anh Chử, khi đó anh nói sẽ cưới em là thật lòng sao?”
Chử Chấn Phong có hơi do dự một chút: “Đương nhiên rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện mà tôi đã làm đêm hôm đó.”
“Vậy tại sao, anh, anh còn cùng Tân Hoài An…..: Nước mắt trên khóe mắt của Vương Thanh Hà rốt cục cũng trượt xuống, nâng con ngươi hoa lê đái vũ lên, buồn bã nói: “Em nghe nói cô ấy mang thai con của anh”
Thân thể Chử Chấn Phong hơi rung, khuôn mặt đẹp trai phát lạnh: “Ai nói với cô vậy?”
“Lúc em và Gia Mỹ nói chuyện phiếm, cô ấy không cẩn thận lỡ miệng nói ra……Anh sợ em biết như vậy chẳng lẽ chuyện này là thật sao?” Giọng điệu của Vương Thanh Hà trở nên bi thương.
“Dĩ nhiên không phải!” Chử Chấn Phong lập tức phủ nhận.