Cô lạnh giọng nói: “Con của tôi không có quan hệ gì với anh cả”
“Anh biết em là bởi vì chuyện của Ái Linh nên mới hận anh, đến bây giờ cũng không chịu tha thứ cho anh, cho nên mới một lòng muốn phủi sạch quan hệ với anh! Nhưng sao em có thể quên chúng ta đã từng có nhiều kỉ niệm đẹp đẽ như vậy, còn có đứa bé này…… Hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, để cho anh làm một người bố đúng nghĩa!”
Khóe miệng Tần Hoài An giật một cái, càng xem không hiểu trong hồ lô của Lâm Bình Nguyên đang bán thuốc gì.
“Đổ vỏ chơi rất vui sao?” Cô giễu cợt nói.
“Đây là con của chúng ta! Anh nhất định phải chịu trách với đứa bé!”
Lâm Bình Nguyên nhấn mạnh, âm thanh lớn đến mức gần như nửa cái nhà hàng này đều có thể nghe được.
Chử Chấn Phong ngồi ở cách đó không xa đương nhiên là nghe được rất rõ ràng rồi, khuôn mặt của anh đông cứng lạnh như băng.
Đứa bé trong bụng Tân Hoài An là của bạn trai cũ của cô à!
Ánh mắt Vương Thanh Hà lóe lên, ngẩng đầu lên, ung dung nói: “Cho dù Tân Hoài An và Lâm Bình Nguyên hẹn hò năm năm, mới chia tay không đến hai tháng…..”
Nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông đối diện không rõ ràng lắm, giọng điệu của Vương Thanh Hà không khỏi trì trệ: “Chấn Phong anh sao thế “Không có gì’ Chử Chấn Phong phủ nhận, khóe môi căng thẳng mắt đen ảm đạm khó phân biệt.
Trong lòng lại giống như có một hòn đá chặn lại.
Bên kia, Lâm Bình Nguyên còn đang dây dưa Tân Hoài An, lấy chuyện chịu trách nhiệm với đứa bé làm lý do để quay lại với cô.
Tân Hoài An đương nhiên sẽ không đồng ý.
Cái tên cặn bã Lâm Bình Nguyên này căn bản chính là cố tình gây sự.
Dưới sự kiên quyết từ chối của cô, Lâm Bình Nguyên cũng không yêu cầu cô quay lại với anh ta nữa, lại nói ra một yêu cầu không thể nói lý: “Vậy được, nếu như em không đồng ý ở bên anh, vậy em cũng đừng hòng giữ lại con của anh, bây giờ em đi cùng với anh tới bệnh viện xử lý đứa bé này đi!”
Nói xong liền lôi kéo Tân Hoài An đang muốn đứng dậy rời khỏi đây.
Tân Hoài An giấy dụa quơ lấy cốc nước ở trên mặt bàn giội thẳng lên trên mặt của anh ta, đồng thời mắng: “Anh bị điên à!”
Dáng vẻ của Lâm Bình Nguyên có chút chật vật, thẹn quá hoá giận nhìn cô nói: “Em…
Cô không nhìn anh ta mà tức giận mà ném cái ly đi, tạo ra tiếng vang loảng xoảng.
Cô lạnh giọng cảnh cáo anh ta: “Lâm Bình Nguyên, đừng có ý đồ gì với con tôi, nó và anh không hề có quan hệ gì! Anh lại càn quấy như thế, vì vậy ngày mai tôi sẽ đưa chuyện của anh lên báo chí!”
Lúc trước, khi nghe Tân Hoài An uy hiếp như vậy, anh ta đều là không dám làm lần nữa.
Nhưng lần này, không biết Lâm Bình Nguyên có sức mạnh từ đâu tới mà lại không cho là đúng, anh ta nói: “Anh biết em không muốn để anh làm bố đứa bé, thế nhưng anh tuyệt không chấp nhận em ôm máu mủ của nhà họ Lâm anh đi tìm tên đàn ông khác! Em hoặc là mang theo đứa bé đi với anh, hoặc là đưa con ra đây!”
Tân Hoài An lạnh lùng nhìn anh ta, cô đột nhiên nhếch môi: “Anh chắc chắc đứa bé này là của anh vậy à, anh biết đây là con ai không?”
Cô hạ tiếng nói xuống, chậm rãi nói: “Tôi cho anh biết, tôi nghi ngờ đây là con của Chử Chấn Phong”
Cô tin tưởng cái tên này luôn có thể dọa Lâm Bình Nguyên kinh hãi.
Quả nhiên, khi nghe cô nói vậy, biểu tình của Lâm Bình Nguyên thay đổi, vẻ mặt anh ta kinh ngạc.
Ngay cả Chử Chấn Phong cũng căng thẳng trong nháy mắt.