Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 317: Chương 317: Chương 318






“Chấn Phong” Vương Thanh Hà vờ như mới nhìn thấy anh đến, ngạc nhiên và vui mừng, và sau đó, vờ như nhận thức muộn màng, cô ta giấu lòng bàn tay đang chảy máu sau lưng mình, không cho anh nhìn thấy.

Chử Chấn Phong lại nắm lấy tay cô ta, ánh mắt sắc bén quét nhìn người chịu trách nhiệm tại trường quay: “Y tế đâu? Còn không nhanh mang thùng y tế qua đây!”

Không ai ngờ được Chử Chấn Phong lại đến nơi này, sau đó lại nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của anh, đôt nhiên nghĩ đến mối quan hệ của ‘Vương Thanh Hà và anh.

Người bị thương chính là mợ Chử tương lai của nhà họ Chử!

Bầu không khí tại trường quay bỗng trở nên căng thẳng, các nhân viên y tế nhanh chóng chạy đến để băng bó vết thương cho Vương Thanh Hà.

Rất may là chỉ bị thương nhẹ, sau khi băng bó xong rất nhanh máu đã ngừng trải.

Ánh mắt của Chử Chấn Phong đặt lên trên gương mặt của Vương Thanh Hà, chỉ thấy nửa khuôn mặt của cô ta sửng đỏ lên, lưu lại dấu cái tát tai rất rõ ràng.

Anh xụ mặt lạnh xuống đứng dậy, nhìn về hướng của Dư Nhiễm: “Quay phim thôi mà, dùng sức mạnh như thế rốt cuộc là muốn làm gì?”

Dư Nhiễm nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của anh, cơ thể vô ý thức khẽ run lên, lắc đầu nói: “Cậu Chử, tôi, tôi không phải cố ý đâu, căn bản tôi không hề dùng sức đẩy cô Vương…”

“Không dùng sức mà thành ra bộ dạng này rồi, nếu dùng toàn bộ sức lực, cô ấy còn có thể bình an vô sự không?” Chử Chấn Phong lạnh lùng mỉa mai, sau đó nhìn về hướng của đạo diễn: “Loại diễn viên có tâm cơ như thế không nên xuất hiện trong đoàn làm phim này!”



Chử Chấn Phong phức tạp nhìn cô ta một cái, trầm giọng nói: “Cô còn thay cô ta nói chuyện? Thôi bỏ đi, tôi đưa cô đi phỏng nghỉ ngơi trước đã.”

Anh vừa dứt lời, trợ lý Ngọc Điềm lập tức tiến lên: “Chị Thanh Hà, nào để em đỡ chị.”

Vương Thanh Hà không nói gì đưa cho cô ta một ánh mắt, cái con trợ lý này đúng là không có mắt nhìn gì cả, không nhìn ra cô ta muốn để cậu Chử đỡ sao?

Có trợ lý giúp đỡ, Chử Chấn Phong đương nhiên cũng tự biết mà thu tay về.

Trong phòng nghỉ, Vương Thanh Hà ngồi ở trên ghế sa lông.

Chử Chấn Phong đứng ở một bên nhìn cô ta nói: “Lời mà cô nói trong điện thoại, tôi đồng ý. Nhìn cô bây giờ biến thành như thế này, tôi cũng cho rằng cô không cần thiết vì đóng phim mà khiến mình phải khổ cực như vậy nữa”

“Không, em thích đóng phim vì lý tưởng cho dù có khổ cực mệt mỏi hơn em cũng cảm thấy đáng giá, chỉ cần có thể diễn nhân vật mình thích, em đều có thể chịu được” Vương Thanh Hà nhận lấy nước trợ lý đưa tới, ngẩng đầu ánh mắt kiên định nhìn anh.

Chử Chấn Phong nhíu mày, đột nhiên cảm thấy không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.