Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 340: Chương 340: Chương 341






Cô ta không cam lòng cắn răng một cái, nhấn gọi lại nhưng liên tục bị từ chối. Vương Thanh Hà điên máu đến mức suýt chút nữa đã ném phăng điện thoại xuống đất, nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Tân Hoài An, con đàn bà khốn nạn này!”

Sau khi xả hết cơn giận ra ngoài, cô ta từ từ bình tĩnh trở lại. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải suy nghĩ thật kỹ, nghĩ xem làm thế nào để giải thích với anh Chử về đoạn ghi âm kia…

Vương Thanh Hà nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ cuộc điện thoại mà không biết khi nào Chử Chấn Phong mới gợi đến, trằn trọc không yên suốt cả một đêm.

Mà trên thực tế, Tân Hoài An không hề gửi đoạn ghi âm kia đi. Chử Chấn Phong và Vương Thanh Hà, một người nguyện cưới một người nguyện gả, cô cũng không đến mức lấy đoạn ghi âm này đi phá hoại tình cảm của hai người bọn họ.



đoàn làm phim, nhìn gương mặt xinh đẹp rực rỡ của mình trong gương, †âm trạng rất tốt cầm thỏi son lên dặm lại lớp trang điểm trên môi.

Đúng lúc này, trên màn hình điện thoại của cô ta hiện lên một tin nhắn.

“Tôi hết tiền rồi, nhanh gửi qua cho tôi ít tiền đi”

Nhìn thấy tin nhắn này, nụ cười trên mặt Vương Thanh Hà dần dần biến mất.

Gần đây, tất cả mọi việc đều diễn ra rất suôn sẻ, ngoại trừ chuyện này… Làm cách nào cũng không thể dứt ra khỏi cái tên Tiêu Mạnh Lương này được.

Cũng may là có thể dùng tiền để đuổi anh ta đi, chẳng qua, gần đây anh ta càng ngày càng tham lam, cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách hay.

Vương Thanh Hà suy nghĩ một chút, sau đó chuyển một trăm năm mươi triệu qua cho anh ta.

“Tạm thời cứ bỏ qua cho anh ta một thời gian đã, đợi lễ đính hôn kết thúc, nhất định phải dạy cho anh ta một bài học mới được”

Vương Thanh Hà xóa tin nhắn đi, sau khi tô son xong, cô ta bày ra vẻ mặt bình thản đứng dậy đi ra ngoài.

Trở lại phòng chụp ảnh, cô ta còn chưa tới gần thì đã thấy đạo diễn đang nói chuyện với Dư Nhiễm: “Diễn xuất của cô khá tốt đấy, tôi cứ nghĩ rằng nhân vật này hoàn toàn tương phản với phong cách của cô, có thể cô sẽ không nhập vai được. Không ngờ cô lại có thể diễn tốt như vậy! Tốt lắm!”

“Đạo diễn, ông quá khen rồi Đạo diễn mỉm cười, khen ngợi nói: “Dư Nhiễm à, cô là một diễn viên rất có tiềm năng, đợi quay xong bộ phim này, tôi còn có một bộ phim mới định tìm cô đấy”

“Thật sao? Cảm ơn đạo diễn!” Dư Nhiễm vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng, nói.

Vương Thanh Hà nghe nói như thế trong lòng cô ta lập tức khó chịu, đố kị làm cho cô ta siết chặt lòng bàn tay mình, liếc mắt lạnh lùng nhìn Dư Nhiễm.

Trong cùng một đoàn phim, đạo diễn chưa bao giờ khen cô ta như: vậy, Dư Nhiễm là ai chứ?

Vương Thanh Hà ôm một bụng tức giận.

Tuy nhiên, cô ta nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, trên mặt cô ta hiện lên một nụ cười đen tối.

Trong tay cô ta đúng là đang nắm giữ một thứ có thể đẩy Dư Nhiễm vào địa ngục.

Nghĩ đến đây, Vương Thanh Hà khôi phục lại nụ cười, vẻ mặt như thường về lại chỗ cũ.

“Đạo diễn, tôi đã sẵn sàng, có thể tiếp tục quay”

Đạo diễn cũng vừa lúc kết thúc cuộc trò chuyện với Dư Nhiễm, quay người nói với trợ lý bên cạnh: “Được rồi, nhanh nhanh bắt đầu đi. Mọi người cố gắng vất vả một tháng nữa là có thể quay xong phim rồi: Tập đoàn Hàn thị.

Sau khi Tân Hoài An bận rộn một khoảng thời gian, công việc trong phòng thí nghiệm cũng gần hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.