Dư Nhiễm khẽ nhíu mày, cô ấy không hề thích cô trợ lý này: “Cả ngày hôm nay mệt mỏi rồi, tôi muốn về sớm để nghỉ ngơi.”
Nói xong, cô ấy tiếp tục bước đi.
Giọng nói của Vương Thanh Hà vang lên: “Dư Nhiễm! Tôi thấy hôm nay cô diễn không tệ, đạo diễn khen ngợi cô nhiều như vậy, tôi đang muốn học hỏi cô vài chuyện, chỉ bằng cùng nhau ăn cơm đi, tôi mời cô.”
Dư Nhiễm xoay người nhìn cô ta, nhấp môi nói: “Cô quá khen rồi, tôi cũng chỉ là một người mới mà thôi, muốn xin chỉ dạy, trong đoàn còn có rất nhiều người đi trước vô cùng tài giỏi.”
“Chúng ta ra mắt cùng lúc, tìm cô làm loại việc này vẫn là hợp lý nhất”
Vương Thanh Hà đi đến trước mặt cô ấy, đột nhiên thấp giọng nói: “Mới vừa nãy Ngọc Điềm nói nhìn thấy cô đi ra từ phòng camera giám sát, cô vào đó lấy thứ gì vậy?”
Trong lòng Dư Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng: “Không có lấy gì hết.”
“Dư Nhiễm, cô vẫn nên nói thật đi thì hơn, mới vừa nãy Ngọc Điềm đã tận mắt nhìn thấy cô đi từ phòng camera giám sát ra đó” Vương Thanh Hà cười như không cười mà nhìn cô ấy, có cảm giác như cô ta đang muốn gây sự vậy.
Ngọc Điềm cũng chặn đường của cô ấy lại.
Dư Nhiễm biết bọn họ là muốn tìm cớ gây sự với mình, nên đành phải nói: “Tôi đánh rơi một vật vô cùng quan trọng, may nhờ có người bên phòng camera giám sát giúp đỡ mới có thể tìm lại được, vậy nên tôi mới đặc biệt đến cảm ơn họ.”
“À? Vật gì mà quý đến như vậy?” Vương Thanh Hà giả vờ cảm thấy tò mò mà hỏi tới.
Dư Nhiễm lấy một chiếc móc khóa bằng gỗ từ trong túi ra, thoạt nhìn cũng đã dùng được vài năm rồi.
“Cũng không được xem là vật gì rất quý, chỉ là đối với tôi mà nói thì nó có một ý nghĩa vô cùng đặc không thể làm mất được”
Nhìn chiếc móc chìa khóa rẻ mạt trong tay cô ấy, trong mắt Vương Thanh Hà và Ngọc Điềm đồng thời hiện lên vẻ chế giễu.
“A, nếu đã quý giá như vậy, vậy thì nên cất giữ thật cẩn thận vào.”
Vương Thanh Hà nói xong thì liếc mắt ra hiệu cho Ngọc Điềm, lúc này mới cho cô ấy rời đi.
Đợi Dư Nhiễm đi xa rồi, cô ấy vẫn còn có thể nghe được mấy lời chế nhạo của các cô y như trước.
“Một cái móc chìa khóa vậy mà làm giống như là một thứ gì quý báu lắm vậy, có thể quý đến mức nào kia chứ, đúng là nực cười mà”
Nghe những lời này của Ngọc Điềm, Vương Thanh Hà cũng chỉ cười cười, tiếng cười tỏ rõ vẻ khinh thường.
Dư Nhiễm không kìm được mà siết chặt chiếc móc khóa gỗ trong tay, vẻ mặt lạnh lùng mà nhanh chân rời đi.
Tân Hoài An nhận được video mà Dư Nhiễm gửi đến, có hơi ngạc nhiên với hiệu suất làm việc của cô ấy: “Nhanh như vậy mà đã lấy được rồi à? Người trong đoàn làm phim của mấy em đều không biết đấy chứ?”
Dư Nhiễm lắc đầu.
Mặc dù có bị Vương Thanh Hà cản trở một chút nhưng mà cô ấy vẫn thuận lợi lừa được cô ta.
Cô ấy nói: “Hy vọng mọi hiềm nghỉ đối với chị Ôn có thể sớm được làm sáng tỏ, giúp chị ấy sớm ngày được thả ra”
“Ừ, chuyện tiếp theo cứ giao cho chị là được rồi”
Sau khi lấy được USB thì Tân Hoài An nói tạm biệt với Dư Nhiễm rồi rời đi.