Cô gọi một cuộc điện thoại, báo địa chỉ biệt thự nhà họ Vương.
Lúc này, trong phòng khách nhà họ Vương, hai vợ chồng Vương Bách Điền đang vây quanh miếng ngọc Quan Âm mà bà cụ Chử tặng, cẩn thận quan sát, vô cùng kinh ngạc.
“Đúng là ngọc tốt mà, đây chính là bảo vật vô giá đấy!” Vương Bách Điền xoa xoa tay, kích động nói.
Trương Mỹ Văn liếc ông ta một cái, nói: “Có đáng tiền hơn nữa thì cũng có thể lấy ra bán được đâu? Quan trọng nhất vẫn là ngụ ý chứa đựng đẳng sau miếng ngọc Quan Âm này! Bà Chử tặng miếng ngọc này cho Thanh Hà nhà chúng ta, cũng thật có ý tứ mài”
Nói xong, bà ta quay đầu nhìn về phía Vương Thanh Hà đang ngồi trên ghế sofa bấm điện thoại, nhắc nhở cô ta: “Phụ nữ mà, ý của bà Chử chính là con và cậu Chử có thể chuẩn bị có con được rồi đấy, mà cũng nói hiện giờ hai con tiến triển thế nào rồi? Mẹ đảm bảo nếu như bụng con mà có động tĩnh gì, nhà họ Chử bên kia nhất định sẽ ngay lập tức rước con vào cửa đấy!”
“Mẹ, mấy cái này con đều biết cả rồi, không cần mẹ phải dạy đâu.”
Vương Thanh Hà lười biếng trả lời, cô ta làm sao lại không muốn tiến thêm một bước với cậu Chử kia chứ.
Có lẽ chờ sau khi tiệc đính hôn diễn ra, cô ta trở thành vợ chưa cưới chính thức của anh, vậy thì có làm chuyện đó cũng là lẽ thường tình thôi.
Vương Thanh Hà vừa định nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Điện thoại kết nối xong, nhận được tin tức bên kia thì Vương Thanh Hà không bình tĩnh được nữa, cô ta đứng phắt dậy.
“Gì cơ, thả người rồi á? Không phải tôi đã bảo cho cô ta chịu khổ chút sao, sao bây giờ lại thả người?”
Cúp điện thoại xong, Vương Thanh Hà cau có mặt mày.
Cô ta bỏ Ôn Nhã Ly ở đồn cảnh sát, không chỉ là vì muốn làm khó cô ấy mà cũng muốn đợi bà Trương chủ động tìm đến.
Dù sao thì theo cô ta được bà Trương đã đi tìm bà Chử rồi.
Bước tiếp theo chắc chắn sẽ là đến tìm cô đã cầu xin.
Đến lúc đó, có Ôn Nhã Ly làm con tin, cô ta đang nghĩ sự sắc bén của bậc thầy TM chẳng là gì cả, cô ta sẽ khiến bà ấy phải ngoan ngoãn thiết kế lễ phục cho mình.
Thế nhưng Ôn Nhã Ly lại được thả ra trước, vậy chẳng phải kế hoạch của cô ta bị hỏng rồi sao?
Nghe nói là cục trưởng Lương đích thân yêu cầu thả người. Với thân phận của ông ấy thì sao lại quan tâm đến các vấn đề nhỏ thế này chứ?
Vương Thanh Hà không hiểu chuyện này, cô ta cũng lười để nghĩ, bây giờ điều quan trọng nhất là chuyện bộ lễ phục phải giải quyết thế nào.
Thứ bảy tuần sau là lễ đính hôn của cậu Chử rồi.
Vương Bách Điền và Trương Mỹ Văn thấy phản ứng đột ngột ban nấy của cô ta rất khó hiểu, hai người họ đều nhìn cô một cách đầy nghi ngờ.
“Con gái à, con sao thế?” Trương Mỹ Văn hỏi.
“Không có gì, con ra ngoài có chút việc.” Vương Thanh Hà trả lời đại một câu rồi cầm túi và điện thoại lên đi ra ngoài.
Cô vừa đi về phía chiếc xe đang đỗ ở ngoài cửa, vừa gọi cho Chử Chấn Phong.
Không ngờ điện thoại mới reo được vài tiếng thì đã bị cúp rồi.
Lễ nào là đang bận sao?
Vương Thanh Hà bất mãn cau mày nhưng cũng không gọi tiếp, cất điện thoại đi.
Cô ta kéo cửa xe ra, đang định lên xe.
“Vương Thanh Hài” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Một bóng người đi ra từ trong lùm cây dưới ánh hoàng hôn.
Vương Thanh Hà ngừng tay lại, thấy có người đến, cô ta hơi kinh ngạc: “Tân Hoài An, sao cô…”