Như nghỉ lễ sắp bắt đầu rồi, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay.
Vương Thanh Hà không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi ra ngoài cùng bố mẹ.
Nhìn thấy chỉ có mình cô ta xuất hiện, giống như là chứng minh cho suy đoán vừa rồi, trong số các vị khách ở đây, có mấy người đang chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc.
Đúng lúc này, dưới ánh nắng chiều, một chiếc máy bay trực tăng từ từ bay đến.
Bởi vì hai bên máy bay đều kéo rèm nên không nhìn rõ tình hình bên trong, mọi người trên boong tàu đều khó hiểu.
Cho đến khi máy bay đáp xuống sân thượng trên đỉnh du thuyền, cửa máy bay mở ra, một người đàn ông vô cùng cao quý mặc Âu phục cao cấp được thiết kế riêng đi xuống…
“Là cậu Chửi” Có người kinh ngạc nói.
Thấy Chử Chấn Phong xuất hiện, tảng đá treo trong lòng Vương Thanh Hà cũng rơi xuống.
Anh ấy tới rồi!
Cô ta đang kích động muốn nghênh đón, nhưng vừa liếc mắt lại mơ hồ thấy trong máy bay còn có một người phụ nữ, hơn nữa, còn có chút quen thuộc!
Tân Hoài An ngồi trong máy bay, cảm nhận được ánh mắt tìm tòi kia, nhưng cô không lộ mặt.
Đây là tiệc đính hôn của Vương Thanh Hà và Chử Chấn Phong, cô không thích hợp xuất hiện ở đây.
“Làm phiền anh đưa cô ấy về nhà, cần đảm bảo an toàn cho cô ấy”
Vệ Nam nói với phi công lái trực thăng.
Nói xong, cậu ta quay lại nói với Tân Hoài An: “Cô Tân, cảm ơn cô đã cứu anh Chử, anh ấy sẽ sớm trả điện thoại của cô lại”
“Ừ” Tân Hoài An đáp, nhìn Vệ Nam đi xuống.
Chử Chấn Phong bị thương, anh cần người đi sát giúp đỡ.
Cuối cùng Tân Hoài An liếc nhìn bóng lưng cao lớn của Chử Chấn Phong, thu lại tầm mắt: “Chúng ta đi thôi”
Máy bay chậm rãi bay lên không trung, bên dưới truyền đến tiếng huyên náo, bữa tiệc đã bắt đầu.
Tân Hoài An vuốt bụng, khế nhếch môi.
Lần này cuối cùng Vương Thanh Hà và Chử Chấn Phong cũng trở thành người một nhà rồi.
Máy bay trực thăng đưa Tân Hoài An về núi, đợi một lúc lâu, rốt cuộc đoàn leo núi gồm ba người cũng đến.
Nhưng mà, Dư Nhiễm lại được Trương Nhược Phi cõng lên.
Tân Hoài An vội vàng tiến lêi “Em bị chật chân” Dư Nhiễm nói. Sau khi được Trương Nhược Phi đặt xuống, Tân Hoài An đỡ cô ấy ngồi xuống băng ghế.
“Xin lỗi đã làm phiền mọi người, tôi cho. răng tôi có thể leo núi chứ”
Dư Nhiễm áy náy nhìn Trương Nhược Phi và Ôn Nhã Ly.
“Cô không cần tự trách, lúc leo núi luôn xảy ra chuyện không mong muốn, những lúc thế này mới cần tới đồng đội giúp đỡ!” Trương Nhược Phi không cho là đúng mà nói, đồng thời lau mồ hôi trên mặt.
Ôn Nhã Ly cũng phụ hoạ theo: “Đúng vậy, anh Nhược Phi nói rất đúng”
Nói xong, cô ấy nhìn Trương Nhược Phi đầu đầy mồ hôi, quần áo trên người anh ta hầu như đã bị mồ hôi làm ướt hết. Mặc dù Dư Nhiễm không nặng, nhưng cõng một người cũng cần rất nhiều sức.
“Sao vậy?”
Cô ấy chần chờ đưa chai nước trong tay tới: “Anh Nhược Phi, anh có muốn uống chút nước không, mặc dù..”
Cô ấy còn chưa nói xong, Trương Nhược Phi đã nhận lấy không hề khách khí, mở nắp ra uống ừng ực từng ngụm lớn.
Lấy lại sức, anh ta mới hỏi cô ấy: “Em nói gì cơ?”
Ôn Nhã Ly kinh ngạc nhìn chằm chằm chai nước trong tay anh ta: “Không có gì.”
Cô ấy chỉ muốn nói, chai nước này cô ấy đã uống rồi, nếu như anh ta không ngại…
Nhưng bây giờ, sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra chứ.