Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 3: Chương 3




Lâm Bình Nguyên bị đánh, có chút sững sờ.

Từ trước đến nay, Tần Hoài An ở trước mặt anh ta luôn dịu dàng ngoan ngoãn, bảo gì nghe nấy, thỏa mãn tất cả lòng tự trọng của anh ta.

Cái tát này đã quét sạch hết thể diện của anh ta.

“Tần Hoài An..”. Lâm Bình Nguyên thẹn quá hóa giận, giơ tay muốn đánh trả. Anh ta híp mắt lại, ánh mắt vô thức dời xuống cổ cô. Anh ta giật cổ áo của cô ra. Trên xương quai xanh mảnh khảnh đầy dấu vết mập mờ!

Đường Ái Linh bị tát một cái, trong lòng rất oán hận. Thấy thế, cô ta bèn cười châm chọc: “Xem ra người bạn gái tự cho là thanh cao của anh, cũng rất biết chơi đùa đấy nhỉ!”

Sắc mặt của Lâm Bình Nguyên tối sầm.

“Tần Hoài An, chuyện quái gì thế này?”. Tần Hoài An cười khẩy đáp: “Anh nói xem?” Cô tìm anh ta để tìm kiếm sự an ủi, nào ngờ lại bắt quả tang mình bị cắm sừng.

Bây giờ, cô không cần thiết phải giải thích với anh ta về những chuyện xảy ra tối hôm qua nữa!

Tần Hoài An hất tay anh ta ra, chậm rãi kéo cổ áo lại đàng hoàng, sau đó lạnh lùng cất giọng mỉa mai: “Anh có thể ngoại tình sau lưng tôi thì tôi cũng có thể cắm sừng lên đầu anh!”

“Sao cô để tiện quá vậy? Còn giả vờ thanh thuần ở trước mặt tôi!” Tần Hoài An rướn môi lên, nhưng thân thể cô rơi run rẩy. Cô không ngờ một người đàn ông có thể trơ tráo đến mức này! Loại đàn ông cặn bã như thế, còn giữ để làm gì? “Lâm Bình Nguyên, tôi muốn đá anh!”. Khi Tần Hoài An nói ra câu này, ngực cô phập phồng dữ dội vì tức giận!

m Bình Nguyên căng thẳng, đang muốn mở miệng thì bị Đường Ái Linh kéo lại. Đường Ái Linh chọc tức nói: “Về sau mọi người ai đi đường nấy, không có gì không tốt!”. Nghe thấy thế, Lâm Bình Nguyên đấu tranh một hồi, sau đó gật đầu.

Sau khi tức giận xong, ngược lại Tần Hoài An rất bình tĩnh, cô nói với ánh mắt u ám: “Nếu như chia tay, số tiền ba trăm sáu mươi triệu anh mượn tôi để mua nhà, đừng quên trả lại cho tôi!”

Lâm Bình Nguyên sửng sờ. Anh ta đã lấy số tiền đó đi mua nhà, giờ bảo anh ta ói ra?

Anh ta chỉ mới làm việc được hai năm, ba trăm sáu mươi triệu đối với anh ta mà nói không phải là con số nhỏ.

Lâm Bình Nguyên từ chối đáp: “Số tiền đó cô đã tự nguyện cho tôi!” Há, tự nguyện?

“Nếu anh không nói dùng số tiền kia để mua nhà tân hôn cho chúng ta, tôi sẽ đưa tiền cho anh sao?”

Cô chỉ là một sinh viên nghèo, vất vả làm thêm cộng thêm tham gia cuộc thi của khoa, khó khăn lắm mới dành dụm được số tiền đó”

Cô không thể để tên cặn bã này được hời! Tần Hoài An lạnh giọng nói: “Anh có thể lựa chọn không trả, vậy chuyện anh tốt nghiệp..” Sắc mặt Lâm Bình Nguyên lập tức thay đổi. Nếu như sự việc kia bị bại lộ, tiền đồ của anh ta…

Anh ta bực mình nhìn Tần Hoài An, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đáp: “Tôi sẽ trả tiền lại cho cô!”

Lúc này, Tần Hoài An mới xoay người rời đi.

Giờ phút này, cô chỉ muốn rời khỏi căn phòng làm việc buồn nôn này, cách tên đàn ông cặn bã đó càng xa càng tốt!

Tần Hoài An cúi đầu, vội vã bước đi. Cô vừa đi tới cửa, đầu đụng vào lồng ngực kiên cố trước mặt! “Xin lỗi!”. Tần Hoài An cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói câu xin lỗi và nhanh chóng bỏ đi.

“Cậu Chử, anh không sao chứ?” Trợ lý ở bên cạnh quan tâm hỏi.

Chử Chân Phong khoát tay, anh dõi theo bóng lưng của Tần Hoài An, trong đáy mắt lộ ra tia nghi ngờ.

Người phụ nữ kia…

“Vậy chúng ta tranh thủ thời gian vào thôi, miệng vết thương của cần được bằng bó lại lần nữa!”

Vệ Nam ngượng ngùng cười nói: “Bà cụ đã đặc biệt dặn dò, bà ấy rất quan tâm anh!” Chử Chân Phong nhìn thoáng qua cậu ta, sải bước đi vào trong. Vừa đi anh vừa dặn dò: “Lát nữa, cậu hãy liên lạc với cô ấy”

“Cô gái đã cứu anh hả?”.

“Ừm, ngày mai bà nội muốn gặp cô ấy, cậu đánh tiếng với cô ấy trước. Tối nay có thể tôi sẽ về muộn!”.

Chử Chân Phong hơi do dự, ánh mắt trở nên tối tăm lạnh lùng: “Tôi muốn biết là ai đã hạ độc trong rượu của tôi!”

Dảm tính toán trên đầu anh, xem ra lá gan cũng không nhỏ!

Tần Hoài An đi tới công viên vắng người, những cảm xúc dồn nén trong người cuối cùng cũng có thể tự do bộc phát!

Cô muốn đòi lại số tiền đã tiêu hao trên người Bình Nguyên, vậy còn tình cảm chân thành của cô thì sao?

Dù cho chó ăn, chó cũng biết sủa hai tiếng, còn anh ta chỉ ước gì có thể cắn ngược cô một cái! | Lời nói của Lâm Bình Nguyên vẫn còn văng vẳng bên tai.

Năm năm yêu nhau say đắm, từ cấp ba lên đại học, Lâm Bình Nguyên là đàn anh của cô. Cô một mực đuổi theo bước chân anh, trái tim tràn đầy chờ mong sau khi tốt nghiệp sẽgả cho anh. Ở thành phố phồn hoa này có một gia đình nhỏ thuộc về cô…

Mà sự thật thì…

Mỗi lần anh ta nhờ cô viết báo cáo, sắp xếp hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, cô không ở lại qua đêm vì sợ ảnh hưởng tới tiết học ngày hôm sau của anh ta, nên đành phải mang về ký túc xá thức đêm để tăng ca.

Cô không ăn diện, trang điểm vì cô thực sự không có nhiều tiền!

Bà nội vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cần tiền chữa bệnh, anh ta đặt cọc mua nhà cũng cần tiền…Mua thêm quần áo và đồ trang điểm cần một khoảng chi tiêu rất lớn!

Tân Hoài An cười khổ lắc đầu. Những điều kia đều do tên đàn ông cặn bã đó viện cớ, cô cần gì phải nghĩ là thật! Giơ tay lên lau khóe mắt, Tần Hoài An thở dài một hơi.

wao.

Nếu đã chia tay rồi, ngày tháng sau này cô nhất định sẽ sống thật tốt, không cần khiến tên tồi đó chán ghét bản thân mình nữa

Vương Thanh Hà vừa về đến nhà, cô ta không nhịn được nói với bố mẹ rằng mình sắp gả vào nhà giàu có làm mợ chủ nhà họ Chử.

Tuy nhiên cô ta không nói mình chỉ giả mạo thôi…

Vợ chồng Vương Bách Điền vốn dĩ không tin, chuyện tốt như thế sao có thể rơi xuống nhà mình!

Nhà họ Chử là gia đình giàu có quyền thế bậc nhất, người thừa kế Chử Chân Phong là nhân vật nào, sẽ cưới con gái nhà họ sao?

Mãi đến khi Vệ Nam gọi điện thoại tới.

“Đây là trợ lý riêng của cậu Chử!” Vương Thanh Hà đắc ý giải thích với bố mẹ, sau đó cầm điện thoại lên bấm nút nghe.

Vợ chồng Vương Bách Điền không dám thở mạnh, hồi hộp vểnh tại lên nghe.

“Xin chào cô Thanh Hà, cậu chủ tôi nói ngày mai bà cụ muốn gặp cô. Hy vọng cô có thể chuẩn bị trước”

Vương Thanh Hà liên tục gật đầu: “Được, tôi nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt!” Vệ Lâm bật cười đáp: “Quần áo sẽ đưa tới sau cho cô, cô chỉ cần mang theo tín vật là được!”

“Tín vật?” Vương Thanh Hà khẽ giật mình.

Vệ Nam giải thích: “Sợi dây chuyền tối qua cậu chủ tặng cô, đó là tín vật của mợ chủ nhà họ Chủ”

Vương Thanh Hà luống cuống, cô hoàn toàn không có sợi dây chuyền nào cả! “Nếu không có… thì sao?” Giọng nói của Vệ Nam đột nhiên thay đổi: “Không có?”.

Vương Thanh Hà ý thức được mình đã nói nhầm, cô ta vội vàng chữa lại: “Ý tôi là lỡ như lỡ như không tìm được.”

“Nếu như mất rồi, bà cụ chắc chắn sẽ không thừa nhận thân phận của cô. Lẽ nào cô đã làm mất sợi dây chuyền..”

“Chưa!” Vương Thanh Hà nhanh chóng phủ nhận.

“Chỉ là đồ trong đợt tập huấn đem về quá nhiều, tôi quên mất mình đã để nó ở đâu…Đúng rồi, đêm qua trời tối qua, tôi không để ý sợi dây chuyền đó trông như thế nào, trợ lý Vệ anh.” | “Ok, lát nữa tôi sẽ gửi ảnh chụp qua cho cô

Sau khi cúp điện thoại, Vệ Nam gửi ảnh chụp sợi dây chuyền qua. Cậu ta nghĩ thầm, sao người phụ nữ này có vẻ là lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.