Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 67: Chương 67: Chương 68




Chử Chấn Phong gật đầu rồi phân phó: ” Vệ Nam, Tôi và cậu cùng nhau đưa bà nội đi bệnh viện.”

Tống Cẩn Dung đang chóng mặt, nghe thấy hai chữ bệnh viện vội lắc lắc đầu tỏ ý không muốn đi.

Bà sợ nhất là đi bệnh viện đấy.

Thấy thế, Tần Hoài An đi đến bên cụ, nhẹ giọng nói: “Bà nội, bà đã đích thân trải qua điều này rồi còn gì, có thể tỉnh dậy một lần không có nghĩa là bà có thể tỉnh dậy vào lần sau, đến bệnh viện khám là để tìm ra nguyên nhân gây bệnh và kiểm tra tình trạng sức khỏe của bà, không cần phẫu thuật hay uống thuốc gì hết…….”

Người nhà họ Chử nghe mà nhíu mày, người phụ nữ này đang nói gì thế này? còn lần sau nữa sao, đang rủa ai vậy?

Thế nhưng Tống Cẩn Dung lại ngẩng đầu lên với vẻ mặt rối rắm, rồi cuối cùng ngập ngừng gật đầu.

Từ trước đến giờ, bà cụ Chử là người thà chết chứ cũng không chịu đi bệnh viện, thế mà lại bị những câu vừa dỗ vừa dọa của Tần Hoài An khuyên đi rồi!!

Chử Chấn Phong không khỏi nhìn thật kỹ Tần Hoài An, khóe môi anh thoáng qua một nụ cười.

Tần Hoài An vừa thấy, liền sửng sốt.

Khi cô hoàn hồn lại, Chử Chấn Phong đã cùng với bác sĩ đỡ bà cụ Chử rời đi.

Vương Thanh Hà cũng nhìn thấy Chử Chấn Phong đã nợ nụ cười như thế với Tần Hoài An, đầu cô ta ầm một tiếng như có tiếng sấm ngang tai vậy.

Anh Chử chưa bao giờ có biểu cảm như vậy với cô ta ……

Lâm Kỳ Phong muốn đi theo, nhưng nghĩ bà cụ không muốn nhìn thấy mình, đi theo cũng chỉ làm bà thêm khó chịu nên anh ta dừng bước chân mình lại.

Đúng vào lúc này anh nghe thấy Liễu Giai Tâm hỏi: “Thanh Hà, loại trà này là như thế nào vậy?”

Lâm Kỳ Phong bỗng nhìn về phía cô gái lạ mặt duy nhất trong đại sảnh này, Vương Thanh Hà.

Nhìn kỹ vào thì mới thấy dường như anh ta đã gặp cô ta ở đâu đó rồi thì phải?

Vương Thanh Hà biết mình đã làm sai, cúi đầu cắn môi nói: ” bà Chử, thật xin lỗi, cháu không biết bà nội uống ly trà này vào thì bị phản ứng mạnh đến vậy, trước khi mua nó cháu đã hỏi rất kỹ, dược sĩ nói loại trà này rất thích hợp cho người già uống.”

“Cô học ngành y mà, không thể nghe người bán thuốc nói gì là tin như thế được, thiếu chút nữa là xảy ra chuyện lớn rồi biết không?” Liễu Giai Tâm thực sự đã bị sự việc vừa rồi dọa cho một trận, mặc dù hiện giờ trên mặt bà ta không có gì là không hài lòng cả, nhưng lời nói ra lại có một chút yếu tố chỉ trích.

Thấy vậy, Chử Gia Mỹ liền nói giúp Vương Thanh Hà: “Mẹ, chị ấy chỉ là có lòng tốt mà thôi, không ai biết sẽ xảy ra chuyện như vậy cả,làm sao có thể trách chị ấy được? Với lại, chỉ là một ly trà thôi, nói bà nội bởi vì tách trà đó mà ngất xỉu ư? Ai chứ con thì không tin rồi đó.”

Vương Thanh Hà nhìn cô ta đầy cảm kích.

Từ đầu đến giờ Tần Hoài An đều không nói gì đột nhiên cô cười như không cười nhìn sang.

Vương Thanh Hà sửng sốt khi bắt gặp ánh mắt của cô.

Tần Hoài An nhắc nhở: “Tôi đã nói với cô từ trước đó rồi mà, Loại trà bổ dưỡng trị giá đến 56 triệu tư này làm sao có thể tùy tiện mà uống được.”

Nghe câu nói đó mọi người không khỏi mà đồng loạt nhìn về phía cô.

Có nghĩa là Tần Hoài An biết điều gì đó sao?

Vương Thanh Hà bí mật nắm chặt lòng bàn tay mình lại.

Cô ta không thể để Tần Hoài An nói hết ra mọi chuyện được.

Vương Thanh Hà trong lòng hoảng hốt liền giành nói trước: “Là cô! Chính cô đã giới thiệu loại trà này cho tôi, cô cố tình làm vậy để bán được nhiều tiền hơn, đúng không?”

Tần Hoài An nhìn cô ta đổ lỗi lại cho mình, đúng là làm mới sự nhận biết của cô về mức độ mặt dày mà, nhưng trên mặt cô lại không có một tia gợn sóng nào.

Nhưng ngược lại Lâm Kỳ Phong lại nhíu mày, sau đó anh ta nhớ ra Vương Thanh Hà là ai rồi.

Nhưng điều làm anh ta nghi hoặc đó là Tần Hoài An, cho dù là bà Chử, lại đang ở nhà họ Chử, cô gái này lại còn dám công khai hãm hại bà Chử, ai cho cô ta lá gan này chứ?

Chử Gia Mỹ một lòng đứng về phía Vương Thanh Hà, cũng không hy vọng chuyện vừa rồi khiến cho Liễu Giai Tâm có ấn tượng không tốt về Vương Thanh Hà.

Vì vậy, cô ta phối hợp hỏi: “Thanh Hà, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Việc này sao lại liên quan đến Tần Hoài An vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.