Để chăm sóc tình cảm của người cao tuổi, nhìn chung bệnh viện không đưa danh sách khám bệnh cho người cao tuổi mà thông báo cho người nhà.
Bà cụ Chử thân phận đặc biệt nổi bật, bác sĩ cũng không dám dễ dàng cho bà xem danh sách.
Tần Hoài An cầm lấy và đặt nó một cách công khai trước mặt Tống Cẩn Dung.
“Bà nên xem danh sách kiểm tra trước, sau đó cân nhắc xem nên ở lại bệnh viện hay về nhà.”
Tổng Cẩn Dung nhìn vào báo cáo kiểm tra một cách nghi ngờ.
càng nhìn, lông mày càng nhíu chặt lại.
Cuối cùng bà thật sự không hiểu, hỏi Tần Hoài An: “Đây là cái gì, cái gì mà wbe, gra, mpv…”
Tần Hoài An mỉm cười, “Nào, để tôi giải thích cho bà.”
“…”
Sau khi Tần Hoài An phân tích kỹ lưỡng, Tống Cẩn Dung ngoan ngoãn chọn cách nhập viện.
Cô không ngờ rằng chén trà lại khiến thân thể cô trở nên như thế này, tự nhiên cô không tin tưởng Vương Thanh Hà đến vậy.
Nhìn thấy Tần Hoài An khác thường, hiếm thấy nói: “Cô nhỏ hơn Gia Mỹ mấy tuổi, sao có thể hiểu được nhiều chuyện như vậy? Cô còn giỏi hơn cả bác sĩ!”
Tần Hoài An ôn tồn nói: “Bà nội của tôi đã dạy tôi Trung y và châm cứu từ khi tôi còn nhỏ.”
Tống Cẩn Dung giơ ngón tay cái lên. Tần Hoài An còn tưởng rằng bà nội của mình ở cách đây không xa.
Sau khi tạm biệt bà Chử, cô đi ra ngoài phòng của bà mình và lặng lẽ quan sát qua cửa sổ kính, bác sĩ đang điều trị hàng ngày cho Tần Thanh Giang.
Khi bác sĩ đi ra, Tần Hoài An hỏi tình hình.
“Hiện tại thể chất của bà lão đã tốt hơn, có thể tiến hành phẫu thuật vào tuần sau”.
Nghe được lời bác sĩ nói, Tần Hoài An không giấu được vui mừng, vội vàng nói: “Cảm ơn!”
“Thiếu phu nhân khách sáo rồi, đây là việc chúng tôi nên làm, và bà Chử đã đặc biệt dặn dò không có bất kỳ phân biết nào.”
Nụ cười trên mặt Tần Hoài An thoảng giật mình.
Chử Chấn Phong nói cụ thể? Làm thế nào mà người đàn ông khủng khiếp đó có thể tốt như vậy?
Tần Hoài An lắc đầu, tâm trạng không thể giải thích được.
…..
Nhà họ Chử.
Sau khi mọi người rời đi, chỉ còn lại Chử Gia Mỹ và con gái.
Liễu Giai Tâm nói, “Gia Mỹ, con đến bệnh viện với ta để xem tình trạng của bà nội.”
“Mẹ, sao mẹ không dẫn Thanh Hà đi gặp bà nội? Vừa rồi mẹ để cô ấy về nhà?” Chử Gia Mỹ có chút bất mãn hỏi.
“Con bé.” Liễu Giai Tâm suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Quên đi, đó là vấn đề tính mạng và sức khỏe của bà con. Để chăm sóc cho bà con, vẫn nên tìm một người chuyên nghiệp làm việc đó.”
Chử Gia Mỹ nghe vậy liền lo lắng nói: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Liễu Giai Tâm nghiêm mặt nên đành phải nuốt lời trở lại.
Chử Gia Mỹ vẫn chưa được hòa giải, tức giận nói: “Hàng giả không sớm muộn làm ra chuyện, là do cô ta cố ý muốn làm xấu mặt Thanh Hà, sau đó lại tự mình ra nơi đầu song ngọn gió! Thật đáng xấu hổ!”
“Cô ấy đã cứu bà của con!” Liễu Giai Tâm nhắc nhở.
Chử Gia Mỹ nghiến răng, “Vậy cô ta cũng là giả!”
Liễu Giai Tâm ánh mắt lạnh lùng, có chút tức giận. Bà hét lên: “Đủ rồi, con không cần đến bệnh viện, ở nhà đi!”
Sau đó, một người lên xe yêu cầu tài xế đánh lái.
Chử Gia Mỹ tức giận giậm chân.
Chuông điện thoại vang lên, cô ta nhìn sang, lông mày cau lại.