Hải Lam tháng 7, nhiệt độ nóng thiêu đốt người.
Lúc này gần đến năm giờ chiều, khắp nơi trải qua một ngày nóng như thiêu, hơi nóng phả vào mặt.
Vừa từ quán cà phê đi ra, đi được một đoạn, Tần Hoài An liền cảm giác như ứa mồ hôi ra.
“Cô gái, đồ uống thử mát lạnh sảng khoái, đến thử một cốc nào?”
Một xe đẩy nhỏ đang quảng cáo đồ uống từ bên cạnh đi qua chỗ cô, cô gái đeo mũ che nắng đưa đến một cốc đồ uống thử.
Tần Hoài An đang cảm thấy khát nước liền nhận lấy nói “Cảm ơn!”.
Đi cách một đoạn, cô mới bỏ khẩu trang uống một hụm, mát lạnh cũng rất ngon.
Cô lại đeo khẩu trang vào, vứt giấy vệ sinh dùng một lần vào thùng rác.
Đi được vài bước, một trận mê man đột nhiên kéo tới.
Say nắng?
Tần Hoài An phản ứng đầu tiên chính là cái này, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không đúng.
Đầu càng ngày càng choáng váng. Cô chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn ra, mắt nhìn thì chỉ muốn ngã xuống.
Bên cạnh xuất hiện một người, đỡ cô dậy.
Tần Hoài An nhìn rõ ràng mặt của người này, kinh ngạc đang muốn hô to lên, thì miệng bị bịt chặt.
Trước khi mất đi ý thức, cô nghe thấy còn có một giọng nói nữ.
“Nhanh lên, mau đưa cô ta đi.” Trong phòng khách sạn. Tần Hoài An ngất đi bị ném trên một chiếc giường lớn.
“Tiếp sau nơi này giao cho anh rồi, cẩn thận chụp, có thể khiến cho Tần Hoài An trở thành cái cây hái tiền của anh không thì xem bản lĩnh của anh rồi.”
“Biết rồi, nhưng…. cô tại sao lại giúp tôi làm chuyện này?”
“Bởi vì, Tần Hoài An cô ta cướp đi thứ thuộc về tôi.”
Một nam một nữ nói chuyện, rõ ràng là Vương Thanh Hà và bạn trai cũ của Tần Hoài An, Lâm Bình Nguyên.
Vương Thanh Hà oán hận trong lòng liếc mắt nhìn một cái, không yên tâm nói “Anh phải ăn cô ta hết sức, tốt nhất là làm làm hàng thật, chỉ vài bức ảnh còn chưa đủ.”
“Tôi biết phải làm như thế nào, cô mau đi đi.” Lâm Bình Nguyên ra hiệu Vương Thanh Hà mau chóng rời đi, để tránh người khác nhìn thấy.
Vương Thanh Hà gật đầu, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, nhặt lên một phần tư liệu vừa rơi từ trên người Tần Hoài An xuống.
Tùy ý lật ra, là tài liệu nghiên cứu y học mà cô ta không có hứng thú.
Thế nhưng, nếu là thứ mà Tần Hoài An mang bên người, chắc chắn là tương đối quan trọng.
Cô ta nhếch mép lên, cầm lấy tài liệu rồi đi.
Lâm Bình Nguyên đóng cửa phòng, xoay người hướng về phía giường đi đến.
“Nóng…”
Tần Hoài An khẽ mở miệng nói ra một chứ.
Lâm Bình Nguyên đi về cạnh giường, lúc nhìn thấy cảnh tượng trên giường, cả người hô hấp hơi ngưng lại.
Trước khi làm chuyện này, Đường Ái Linh còn cố ý đã cảnh cáo anh ta, không được phép phát sinh quan hệ thực sự với Tần Hoài An.
Nhưng…
Yêu Tần Hoài An lâu như vậy, anh cũng vẫn chưa có cơ hội chạm vào cô, tuy rằng cô đã lấy Chử Chấn Phong.
Thôi bỏ đi, bây giờ còn quan tâm đến Đường Ái Linh nói làm cái gì? Bắt được Tần Hoài An, ngày tháng tốt vẫn đang chờ anh ta, quá mức là vứt bỏ Đường Ái Linh đi.
Trong lòng quyết định chủ ý, Lâm Bình Nguyên liền hiện lên một nụ cười khẩy.
Vương Thanh Hà sau khi từ trong khách sạn đi ra, cẩn thận nhìn xung quanh một lần nữa, các định không bị ai chú ý, lúc này mới đi hướng đến một quán cà phê bên cạnh.
Chử Gia Mỹ còn đang ngồi ở trong quán cà phê, nhìn thấy Vương Thanh Hà di vào, vẫy tay cùng với cô ta.
Cô ta lại bảo nhân viên phục vụ mang một cốc cà phê lên, cốc cà phê mà Tần Hoài An uống lúc trước, đã bị chuyển đi.
Vương Thanh Hà làm bộ không liên quan vậy, nhấp một hạm cà phê hỏi “Gia Mỹ, em thực sự là đã xin lỗi Tần Hoài An?”
“Đúng vậy.” Chử Gia Mỹ cong môi lên, không muốn nói chuyện của Tần Hoài An, nói “Chị không phải nói muốn vào làng giải trí sao? Em giúp chị sắp xếp xong rồi.”