Vương Thanh Hà lập tức phản ứng lại, lúc này bản thân xuất hiện, rất dễ khiến người ta hoài nghi.
Đôi mắt của cô ta lóe lên:”Em đã hẹn với Gia Mỹ để uống cà phê gần đó, vừa đúng lúc em thấy anh đi ngang qua.”
Cũng may Chử Chấn Phong tin tưởng cô ta, cũng không có hoài nghi, mà là suy nghĩ hỏi một câu:”Cô và Gia Mỹ, mối quan hệ cũng không tệ? “
Vương Chấn Phong đương nhiên sẽ không nói là cô cố ý nịnh nọt Chử Gia Mỹ Cô ta gật đầu, nhẹ giọng nói:” Gia Mỹ đối với tôi rất tốt.”
Nghe vậy, Chử Chấn Phong nhếch khóe miệng.
Anh còn tưởng rằng cô ta đối với ai cũng giống nhau, xem ra, cũng chỉ là bởi vì Tần Hoài An giả thân phận, mới tìm mọi cách nhằm vào cô đi.
Nghĩ đến người trước mắt này mới là người phụ nữ mình muốn cưới, Chử Chấn Phong trong lòng khẽ rung động, nói:” cô đi đâu vậy? Tôi sẽ đưa cô đi.
Vương Thanh Hà nóng lòng muốn trả lời, nhưng suy nghĩ một lần nữa, cô ta đã thay đổi lời nói:” Không cần, em có thể tự mình đi được, nếu bị chụp bởi các phóng viên thì sẽ gặp rắc rối, hơn nữa, ……em còn muốn giải quyết chuyện của Tần Hoài An.”
Chử Chấn Phong suy nghĩ một chút, gật đầu, “Cũng tốt, vậy cô chú ý an toàn.”
” Vâng! Vương Thanh Hà ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại có chút buồn bực. Anh cũng thay đổi lời nói nhanh quá ……còn tưởng anh sẽ kiên trì đưa cô ta về nhà.
Cô ta rời đi với sự thất vọng.
Trợ lí Vệ lái xe đang lái xe, đắn đo một chút, nói:”Cậu Chử, vừa rồi cô Thanh Hà hẳn là muốn cậu đưa tới.”
Ánh mắt Chử Chấn Phong nhìn về phía người Tần Hoài An đang hôn mê nằm bất tỉnh bên cạnh, mím môi lại, không nói gì.
…
Tần Hoài An tỉnh lại, cả người không có chút sức lực.
Nhìn đèn pha lê phía trên đỉnh đầu, cô hoảng hốt cảm thấy quen thuộc, suy nghĩ kĩ càng, cô mới chợt ý thức được mình đang nằm trên sô pha của biệt thự.
Một ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô không rời.
Tần Hoài An vô thức ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ.
“Tỉnh lại rồi”. Chử Chấn Phong đứng bên cửa sổ, thân hình cao lớn, ảnh trăng kéo dài bóng dáng của anh.
Anh đặt cốc sứ màu đen trong tay của mình xuống và chậm rãi tiến về phía cô.
Ngồi trên ghế sofa trước mặt cô, đội chân dài vắt chéo lên nhau, nhìn cô một lúc.
Tần Hoài An từ trên sô pha chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhìn anh, môi giật giật,”Anh, là anh đưa tôi về, thế…”
Cô nhớ lại rằng khi thuốc mê bắt đầu phát tác, cô ngã vào vòng tay của một người đàn ông.
Người đàn ông đó, là Chử Chấn Phong?
Cô vội vàng cúi đầu kiểm tra.
Nhìn thấu tâm tư của cô, Chử Chấn Phong hừ nhẹ một tiếng, nói: “Yên tâm, chưa chạm vào cô. “
Tần Hoài An nhìn thấy trên cánh tay có dấu vết còn sót lại của ống tiêm, thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Chử, cảm ơn.”
Chử Chấn Phong khẽ nâng cằm lên, hỏi: “Nói đi, xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Hoài An suy nghĩ một chút, lắc đầu.
“Một người rất thông minh như cô, ngay cả mình làm sao bị ngấm ngâm mư tính mà cũng không biết?” Chử Chấn Phong trong giọng nói có chút chế nhạo.
Tần Hoài An mím môi không nói, tuy rằng cô biết chuyện này có liên quan đến Lâm Bình Nguyên nhưng lại không biết mình là bị đánh thuốc khi nào và như thế nào.
Hơn nữa, cô tin Chử Chấn Phong hỏi những chuyện này, cũng không phải quan tâm chuyện này.
Chắc chắn rồi, ông đứng dậy từ ghế sofa, nhìn cô từ trên cao và nói, “Lần này nếu chú hai không biết mối quan hệ thực sự của chúng ta, liền thông báo cho tôi đầu tiên và không biết nó sẽ kết thúc như thế nào. Sau này cô cẩn thận một chút, tôi không hy vọng lại xuất hiện chuyện như vậy. ˆ Tần Hoài An nhếch khóe miệng, gật đầu nói:”Được rồi. “
Lúc này cô lập tức giật mình.
Chú Hai?
Chẳng lẽ lúc ấy người mà đỡ cô không phải Chử Chấn Phong, mà là chú hai của anh ta?
Tân Hoài An có chút xấu hổ, rất nhanh nghĩ đến một chuyện quan trọng.