Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 88: Chương 88: Chương 89




Trong thang máy kín gió, cả hai đều không lên tiếng và im lặng.

Mặc dù sắc mặt của Tần Hoài An trở lại bình tĩnh, nhưng lúc này cô cảm thấy rất phấn khích, ca phẫu thuật của bà nội thành công, cô đã đợi ngày này năm năm rồi.

Niềm vui này rất lâu rất lâu rồi luôn ngưng đọng trong lòng, nhưng không tìm được ai để chia sẻ.

Nhìn người đàn ông cao lớn nghiêm nghị bên cạnh, Tần Hoài An xem xét rồi nói: “Ca phẫu thuật của bà nội tôi rất thành công”

Chử Chấn Phong liếc xéo cô, phản ứng mờ mịt: “Vậy sao, xin chúc mừng.”

Tần Hoài An mỉm cười và đột nhiên nói: “Anh Chử, cảm ơn.”

“Cảm ơn tôi?” Chử Chấn Phong nhưởng mày.

“Ừm, nếu anh không cho bà nội tôi ở đây điều trị và cho tôi vay tiền thì bà nội tôi đã không hoàn thành ca phẫu thuật nhanh như vậy, trước đây tôi vẫn nghe nói là, anh đặc biệt dặn dò bác sĩ chăm sóc bà nội tôi thật tốt, thực sự cảm ơn anh rất nhiều!”

Ca phẫu thuật thành công, gánh nặng của Tần Hoài An đã gần như tan biến, cả người trở nên năng động hơn một chút, giọng điệu cũng nhẹ hơn rất nhiều.

Nhìn vẻ mặt sinh động của cô, Chử Chấn Phong không khỏi cong lên khỏe môi dưới, anh lạnh lùng nói: “Ca phẫu thuật của bà nội cô đã kết thúc, nhưng thoả thuận giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc, món nợ của cô, vẫn chưa trả hết.”

“Tôi biết.” Tần Hoài An nói, nghĩ đến điều gì đó, và mang ra một cái gì đó.

“Trả tiền nợ cho anh, tôi có thể dùng cái này được không?”

Chử Chấn Phong nhìn mặt dây chuyền ngọc bích trong tay cô, với nhãn lực của anh, anh đương nhiên nhìn ra giá trị của miếng ngọc bội này.

Cô ấy kiếm được một miếng ngọc bích tốt như vậy ở đâu? Thấy vẻ mặt nghi ngờ, Tần Hoài An giải thích: “Đây là thứ mà bà Chử cảm ơn tôi đã cứu bà ấy và đưa cho tôi.”

Nói rồi cô đưa miếng ngọc bội cho anh ấy: “Tôi chưa bao giờ hỏi miếng ngọc bội này trị giá bao nhiêu, nhưng những thứ mà bà tặng cho tôi, chắc hẳn không phải rẻ hơn nhiều chỗ đó, anh xem xem có thể đáng giá bằng mấy tỷ đồng đó không?”

Chử Chấn Phong muốn nói với cô ấy, rằng miếng ngọc bội này đáng giá hơn cả mấy tỷ đồng, cô ấy nghĩ bà nội quá keo kiệt rồi.

Nhưng khi lời nói vừa cất lên môi, anh ấy đã hỏi: “Cô chắc chắn muốn dùng cái này để trả nợ?”

Tần Hoài An gật đầu: “Tôi không thích những món đồ này, giữ lại bên mình cũng vô dụng”

Chử Chấn Phong liếc nhìn cô ấy, thực ra, người phụ nữ ngoài phối đồ cho anh ấy vào những dịp đặc biệt, trên người sẽ không bao giờ có thêm phụ kiện phối.

Người ta nói rằng phụ nữ thích trang sức, nhưng theo anh ấy nghĩ, những trang sức lấp lánh đó, những người phụ nữ trang điểm lộng lẫy với một cây thông Noel có điểm gì khác biệt?

Ngược lại, vẻ ngoài sạch sẽ và tươi mới của Tần Hoài An khiến anh cảm thấy càng trở nên quyến rũ hơn.

Nghĩ vậy, Chử Chấn Phong lấy mặt dây chuyền ngọc bích từ tay cô.

Tần Hoài An thấy vậy, cười nói: “Vậy thì bây giờ chúng ta không còn liên quan nợ nần gì nữa.”

Nghe thấy giọng điệu của cô ấy, Chử Chấn Phong không hiểu sao trong lòng lại có chút không vui.

Anh lạnh giọng nhắc nhở: “Tiền đã trả hết, vở kịch phải tiếp tục diễn.”

Tần Hoài An hôm nay đang ở trong tâm trạng tốt và sảng khoái, cô trả lời: “Không sao.”

Văn phòng tổng giám đốc công ty gỉai trí Tinh Du.

Chử Gia Mỹ nhìn người đàn ông tóc dài đối diện với bàn làm việc, khá tự hào, “Kenney, không phải anh luôn nghĩ rằng tôi không biết cách gói người mới sao? Anh thấy sự sắp xếp của tôi lần này thế nào?”

Kenney đọc xong tập tài liệu kế hoạch trên tay, và khi nghe cô ta nói, anh cười giận dữ.

Đặt tập tài liệu kế hoạch lên bàn, Kenney nói thâm: “Gia Mỹ, Vương Thanh Hà này là ai? Vì cô ta, cô đã tổ chức một buổi họp báo ra mắt tân binh với sự phô trương lớn như vậy thì cũng thôi đi, còn phải bắt hai người mới tiêm năng mà tôi đã tự mình tìm hiểu, diễn kịch cho cô ta hát, cô có chắc cô ta sẽ nổi tiếng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.