Dư Nhiễm được xe cứu thương đưa đi, nhân viên có mặt tại hiện trường cũng lục tục ra về.
Vương Thanh Hà cũng muốn tranh thủ thời gian, liếc mắt thấy Chử Chân Phong không có ý định rời đi, cô ta giống như tìm thấy chỗ dựa, liền đi về phía anh.
Chẳng qua mới đi được một bước đã bị Tần Hoài An nắm cổ tay ngăn lại.
“Chuyện bài viết cô lấy của tôi kia, chúng ta còn chưa nói xong mà cô định đi đâu?”
Vương Thanh Hà quay đầu tức giận nhìn cô, “Cô muốn làm gì?”
“Tôi muốn cô xóa bài viết và xin lỗi! Nếu cô đã ký hợp đồng ra mắt, hẳn sẽ có tài khoản chính thức nhỉ? Hãy viết tâm thư xin lỗi từ tài khoản đó và đem chuyện này nói rõ ràng.”
Yêu cầu của Tần Hoài An rất đơn giản và rõ ràng, đó là khôi phục danh dự cho giáo sư Thường.
Vương Thanh Hà nghe vậy vô cùng tức giận nhìn cô, nếu như cô ta thật sự làm theo như lời Tần Hoài An nói, thì hình tượng trước công chúng của cô ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn mất. Vừa debut liền có vết nhơ? Như vậy sau này làm sao tiếp tục hoạt động được!
“Chỉ là một bài viết thôi mà, tôi đâu có đụng chạm gì đến lợi ích của cô đâu chứ?” Vương Thanh Hà mặt dày cãi lại.
Tần Hoài An nhíu mày, trong lòng càng thêm chùng xuống khi nhìn thấy Chử Chấn Phong bước tới.
Cô dám chắc rằng anh đi tới chính là vì muốn bênh vực cho Vương Thanh Hà.
Không nghĩ tới sau khi Chử Chấn Phong đến lại trực tiếp hỏi Vương Thanh Hà: ” Bài viết kia có phải là của em không?”
Tần Hoài An nhìn anh, bất chợt không khỏi nhếch môi, dường như cô đã quá coi thường người đàn ông này rôi.
Dưới con mắt sắc bén của Chử Chấn Phong, Vương Thanh Hà không thể bịa ra nổi lấy một lời dối trá.
Khí thế của người anh quá mạnh mẽ, còn lộ ra uy hiếp khiến người ta không thể chống lại. Vương Thanh Hà hoảng sợ mấp máy môi, gần như nói thật, “Em…”
“Là của em!”
Một giọng nói đột nhiên cất lên.
Chử Gia Mỹ mang giày cao gót, sải bước đi tới, căng thẳng nhìn về phía Chử Chấn Phông, chủ động đem chuyện kéo xuống.
Vương Thanh Hà nhìn thấy cô ta, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Anh à, buổi họp báo hôm nay là do em sắp xếp, bài viết kia cũng là em tìm cho Thanh Hà, chỉ là một bản mô phỏng từ nhiều học thuyết khoa học dùng để tuyên truyền. Chẳng qua không nghĩ tới lại gặp phải Tần Hoài An.”
Chử Gia Mỹ nói xong nhanh chóng quay sang Tần Hoài An xin lỗi: “Thật xin lỗi vì đã để xảy ra hiểu lầm lớn như vậy. Tôi sẽ xóa bài viết đi.”
“Hiểu lầm?” Cô nghe xong liền cảm thấy buồn cười, cô gần như chắc chắn rằng Vương Thành Hà đã đạo văn của mình, nhưng Chử Gia Mỹ lại đứng ra nói mấy lời vô nghĩa như vậy “Cô Chử, cô có biết tại sao tôi lại làm mất bản thảo của mình không?” Tần Hoài An hỏi ngược lại, nhìn về phía Chử Gia Mỹ rồi nói: “Hôm đó bị đánh thuốc mê, rồi bị mang vào quán rượu. Chính từ lúc đó nó liền biến mất. Không lẽ người hôm đó ra tay với tôi chính là cô sao?”
Chử Gia Mỹ sững sờ, sau đó bối rối nói: “Nói vớ vẩn! Làm sao có tôi có thể nghĩ ra mấy trò hãm hại dơ bẩn như vậy được? Anh à, cô ta…”
“Đủ rồi!”
Chu Chấn Phong hừ lạnh một tiếng, bất mãn nhìn Chử Gia Mỹ, nói: “Nếu là rắc rối mà em gây ra thì tự mình giải quyết đi!”
Nói xong, liền nắm tay Vương Thanh Hà, đưa cô ta rời đi.
Vương Thanh Hà nhanh chóng hoàn hồn, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý, nhanh chóng đuổi theo bước chân anh.
Khi đi ngang qua Tần Hoài An, liền không quên kiêu ngạo liếc cô một cái.
Tần Hoài An cảm thấy thật sự không nói nên lời, thiệt cho cô vừa nãy còn nghĩ Chử Chấn Phong là người biết phân biệt phải trái đúng sai sẽ xử lý chuyện này một cách công bằng.
Nhưng sau khi nghĩ lại, vị trí của Vương Thanh Hà trong lòng Chử Chấn Phong giờ đã khác, có được sự công tâm từ anh cũng là chuyện không thực tế chút nào.
Nếu Chử Chấn Phong đã bày tỏ lập trường của mình, vậy đây chính là giới hạn mấu chốt của anh, nếu cô tiếp tục kiếm chuyện cùng Vương Thanh Hà, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt Tần Hoài An đưa mắt nhìn về phía Chu Gia Mỹ.
Cô ta bất mãn trợn mắt, “Yên tâm đi, tôi sẽ xóa bài viết đó!”
“Còn phải đăng thêm một bài xin lỗi nữa.” Tần Hoài An nhắc nhở, không chút nhượng bộ.