CHƯƠNG 2 : BỎ TRỐN
Cuộc sống trong lãnh cung quả thật có phần buồn chán, tình thương của mẫu thân là niềm vui, hạnh phúc duy nhất của ta. Chỉ có trước mặt nàng, ta mới biểu hiện tâm tình của một đứa trẻ 10 tuổi, vui đùa làm nũng, nghịch ngợm ầm ĩ.
Trung thu sắp đến, Tiểu cúc làm mấy cái bánh hoa quế thơm lừng. Ta gối đầu trên đùi mẫu thân cùng nàng ngắm trăng, đó chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất. Mẫu thân xướng lên đôi câu cao dao mà nàng đã học được trước khi tiến cung, không có nhạc đệm nhưng giọng hát của nàng quả thực rất thanh nhã.
Ta cũng học vài câu nhưng mẫu thân nói ta là người sinh ra trong cung, không có tình cảm nhớ nhung cố hương như nàng nên hát không được ngọt.
Mẫu thân khuôn mặt lúc nào cũng trầm lắng như chất chứa một nỗi niềm đau khổ nào đó trong lòng. Mẫu thân dường như có bí mật gì đó, nàng có một cái túi nhỏ lúc nào cũng để ở ***g ngực không cho ai thấy, ngay cả ta nàng cũng không cho biết.
Có lần khi mẫu thân đang ngủ, ta trộm lấy nó ra xem, ta nhận ra trên mặt chiếc túi có thêu hai chữ rất to, chính là tên của nam nhân kia – Ân Trạch, lúc ấy ta mới biết nàng vẫn còn rất yêu hắn, cho dù hắn đối xử với nàng như vậy. Nhưng cũng chính vì thế ta lại càng thêm oán giận tên nam nhân vô tình kia. Kỳ thực, bọn Tiểu Cúc cũng biết như vậy, nên trước mặt nàng, bọn họ chưa bao giờ đề cập đến chuyện của nam nhân kia.
Mẫu thân cũng rất lo lắng cho ta, mặt ngoài ta biểu hiện dửng dưng, chẳng có chuyện gì can hệ đến ta, kỳ thật tính tình lại cương liệt như lửa, cứng đầu như trâu. Người mới gặp chắn chắn sẽ bị bộ dáng lạnh lùng của ta đánh lừa. Lý Đức nói như vậy cũng tốt, ở trong cung sẽ không gây chuyện thị phi, mẫu thân chỉ lắc đầu cười.
Cuộc sống như mặt hồ yên tĩnh không dậy sóng như vậy bỗng dưng lại nổi lên —————— bão tố ~~~~
. . . . . . . . . . .
Một đêm đầu thu, trời đã trở lạnh, bên ngoài hậu cung hôm nay bỗng dưng náo nhiệt khác thường. Tại Thiên điện, nam nhân kia đang mở tiệc chiêu đãi tướng sĩ thắng trận từ biên quan trở về.
Thiên điện cách lãnh cung rất xa, nhưng tại lãnh cung vẫn nghe được những thanh âm : tiếng đàn, tiếng hát, tiếng người cười nói. Ồn ào như vậy khiến ta chẳng thể nhập tâm đọc sách, khép lại quyển《 di động thế 》đang cầm trong tay; ta cất bước đi tìm mẫu thân.
Đến tiểu viện của nàng, lại không thấy bóng dáng ai cả, lòng ta xuất hiện cảm xúc kỳ quái, mẫu thân rất ít khi ra ngoài… Sợ mẫu thân xảy ra chuyện, ta chạy đi hỏi bọn người Lý Đức, họ đều nói không thấy. Tình thế cấp bách, bốn người chúng ta chia nhau đi tìm.
Ta theo hướng tây đi đến một rừng trúc, nó chính ra ranh giới ngăn cách giữa một bên là cung đình uy nghiêm, xa hoa; bên kia chính là lãnh cung tiêu điều, tịch mịch. Ban đêm, rừng trúc vốn hết sức âm u, nhưng lúc này bên kia rừng trúc lại vọng lại những âm thanh huyên náo, bên kia rừng trúc chính là Thiên điện – Thiên điện, không thể nào?
Mang theo nỗi hoài nghi trong lòng, ta lẳng lặng tiến vào bên cạnh Thiên điện lại thấy được kết quả mà ta không muốn thấy nhất – mẫu thân của ta đang nấp sau bụi cỏ bên ngoài đại sảnh Thiên điện, ánh mắt si mê nhìn vào kẻ đang ngồi ở chủ vị trong Thiên điện, trong ta gắt gao cầm lấy cái túi nhỏ ta từng trộm thấy.
Dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận dù Thiên điện rực rỡ, xa hoa; xung quanh rất nhiều mỹ nhân, vũ nữ…cũng không thể làm lu mờ vẻ đẹp của kẻ kia. Tuy rằng hắn mới 24 tuổi nhưng tỏa ra quanh người là khí chất vương giả, ánh mắt trước sau đều lạnh lùng tuyệt tình dường như tiệc rượu huyên náo cũng chẳng thể tác động đến hắn. Dù thế, hắn vẫn làm cho mẫu thân si mê, nhìn nàng ánh mắt si ngốc, trong lòng trào dâng một cỗ hận ý đậm sâu.
Đột nhiên ánh mắt mẫu thân trở nên lo âu, ẩn nấp trong bụi cỏ đối diện là một đám hắc y nhân, trong tay đều cằm cung tiễn, mục tiêu của bọn họ chính là kẻ đang ngồi trong điện kia.
Tất cả hắc y nhân đều đã giương cung, chăm chú nhìn thẳng mục tiêu, chuẩn bị bắn ra một tiễn lấy mạng tên hoàng đế chí cao vô thượng. Mẫu thân nước mắt lưng tròng, còn ta ta trong lòng lại cầu nguyện cho nam nhân kia trúng tiễn mà chết.
Không kịp suy nghĩ, mẫu thân nhảy khỏi bụi cỏ, chạy vào đại sảnh hướng tới nam nhân hét lớn: “Cẩn thận, có thích khách!”
Thị vệ còn chưa kịp phản ứng, nam nhân lập tức đứng dậy, liếc mắt xung quanh, một chưởng đánh ta đám hắc y nhân cùng cung tiễn. Chưa dừng lại tại đó, từ ba phía của Thiên điện lại xuất hiện rất nhiều hắc y nhân đằng đằng sát khí, Thiên điện trở nên hỗn loạn vô cùng.
Ta giấu mình trong bụi cỏ, thấy mẫu thân trong đại sảnh ngơ ngác nhìn xung quanh không biết phải làm sao. “Mẫu thân! !” Ta lao nhanh ra phía mẫu thân, chẳng nghĩ gì đến hậu quả có thể xảy ra~~đại sảnh hỗn loạn, trong mắt ta chỉ có mẫu thân, ta không thể không có mẫu thân, nàng là tất cả của ta! !
Vừa chạy tới, máu liền văng tung tóe, trên lưng mẫu thân xuất hiện một vết chém thật dài. Ta tuyệt vọng, mẫu thân thật ngốc, một đao đó vốn dĩ là chém trên người kẻ lạnh lùng kia, nàng việc gì phải thay hắn đỡ lấy đao này. Thời điểm mẫu thân đỡ đao cho hắn có nghĩ tới ta không? Nếu nàng xảy ra chuyện, ta phải làm sao? Chẳng lẽ trong mắt nàng chỉ có nam nhân kia.
Ta khóc không ra nước mắt, ánh mắt vô hồn ngẩn ngơ tại chỗ nhìn mẫu thân ngã trên vũng mãu dưới mặt đất. Thiên điện dần dần tĩnh lặng. Thích khách kẻ bị giết, kẻ bị bắt. Nam nhân kia thét lên một tiếng khiến cho mọi người bình tĩnh trở lại; hạ lệnh đem tất cả thi thể lôi xuống.
“Hoàng Thượng, tất cả ạ? Còn Liên phi?”
“Ta nói , lôi tất cả xuống.”
“Bệ hạ nói, ngươi không nghe rõ phải không, bệ hạ võ công thượng thừa, cho dù không có nàng, cũng có thể gặp dữ hóa lành, chính cô ta đi ra chịu chết chẳng trách được người khác, chẳng lẽ bệ hạ còn phải vì nàng ta mà khóc lóc, để tang?”
“Lão nô không dám, lão nô không dám, lão nô lập tức tuân chỉ!”
Ha ha ha ha ha ha ~~~~~~ ta thật sự khóc không được, đây là kết cục của người ư, mẫu thân? Vì người mình yêu mà chết, không những không được một lời xót thương của kẻ vô tình kia lại còn bị nữ nhân của hắn phỉ báng. Người chết, để lại ta ở lại hoàng cung dơ bẩn này, ta mới 10 tuổi thôi, Mẫu thân ~~~~~~~
Đầu nặng trĩu, ánh mắt mơ hồ , ta quả thực không khóc. . . . . . .
“Đứa nhỏ này là ai?” Hắn hỏi.
“Hồi bẩm bệ hạ, đây là con của Liên phi, đại hoàng tử Thôi Nhân Vĩ.”
“Ra là vậy.” Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
“Đứng lại.” Ta không thể nhịn được nữa.
Quay đầu, “Ngươi đang nói chuyện với ta?”
“Mẫu thân của ta, ngươi rốt cuộc có hay không để ý đến mẫu thân của ta?”
“Mẫu thân của ngươi, hừ!” Nói xong, hắn tiếp tục nhắm phía trước đi đến.
“Ta hận ngươi! Ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Dừng lại cước bộ, nam nhân từ từ quay đầu “Ngươi? Tốt, chờ ngươi đến lúc có khả năng đó đi rồi hãy nói.”
“Ai nha, bệ hạ, nghịch tử này nói muốn giết ngài a, bệ hạ, ngài không thể bỏ qua như vậy a ~~~”
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Ta trở lại lãnh cung, Tiểu Cúc, Tiểu Thanh, Lý Đức đang sốt ruột chờ tin tức của ta. Ta không nói câu nào, trong đầu chỉ còn hình ảnh khuôn mặt mẫu thân khi chết không oán không hận cùng với ánh mắt lạnh lùng, khinh miệt của nam nhân kia.
Đầu đau như muốn nổ tung, bước chậm vào phòng mẫu thân, nằm lên chiếc giường vẫn còn hơi ấm của người, vuốt ve những kỷ vật mẫu thân để lại.
Tối hôm sau, ta dốc hết oán hờn, hỏa thiêu Di Yên cung – tẩm cung của hoàng hậu. Thừa dịp hỗn loạn, ta chạy ra cửa phía tây của hoàng cung là Lương môn. Không hề đoán trước, gặp một người, Lý Đức.
“Ngươi. . . . .” Ta kinh ngạc.
“Tiểu Vĩ, mang theo cái này đi.”
Trên tay Lý Đức chính là chiếc túi nhỏ mà mẫu thân đã thêu, giờ đây đã ướt đẫm máu nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai chữ lớn ở phía trên.
Nhận lấy túi nhỏ, Lý Đức nắm chặt tay ta “Tiểu Vĩ, ta nhân lúc bọn họ vận chuyển thi thể của nương nương mà trộm về, ta biết nó là bảo bối của nương nương, ngươi hãy mang theo trên mình đi. Còn nữa, đi ra ngoài ngươi phải hết sức cẩn thận, tính ngươi quật cường như vậy khó có thể tránh khỏi chịu thiệt, việc gì nhịn được thì cứ nhịn, ta. . . . . Ta. . . . . . .” Nói đến đây, hắn đã khóc không thành tiếng.
Ánh mắt lại mơ hồ , “Ta, ta sẽ trở về thăm ngươi. . . .”
“Ngươi. . . . Ngươi nhất định phải trở về 〉〉〉”
Bên tai, tiếng la của Lý Đức vẫn như cũ rõ ràng.
Đi ra khỏi cánh cửa này, ta đã là người bình thường, có thể ung dung tự tại; không có những ân oán như trước. Từ nay về sau ta như cây lục bình, ta đã không còn là ta. . . . . . .