CHƯƠNG 10
GIÁO CHỦ MẶC GIÁO
~~~~*~~~~
Gian phòng tràn ngập trầm hương khiến người khác có cảm giác buồn ngủ, bài trí bên trong không hoa lệ mỹ miều nhưng gọn gàng ngăn nắp, mặt đất sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi – chủ nhân của căn phòng chắc hẳn là một người thanh tao, nhã nhặn.
Một thanh niên đang ngồi, dáng điệu khoan thai nhẹ nhàng dựa vào chiếc ghế đàn hương, tay cầm một chuỗi châu liên, cả người tản mác vẻ bình tĩnh dửng dưng, trên miệng khẽ gợi nụ cười nhàn nhạt.
Năm tháng có thể cuốn đi mọi thứ, huống chi là sáu năm – có thể thay đổi con người ta đến mức độ nào? Nhìn vào thiếu niên trước mặt cũng có thể thấy : Niệm Nghiễn từ một thiếu niên ngây ngô đã trở thành một nam nhân trầm ổn, bản lĩnh.
Nói tới đây, trong lòng Niệm Nghiễn chợt dâng lên niềm cảm kích sâu đậm với Phong Vong Trần. Lúc y mới gia nhập ma giáo, Phong Vong Trần nghiêm khắc đến cực điểm, vì muốn y học thành thần công tuyệt thế của Mặc giáo nên không đối xử với y như những người khác. Một ngày có mười hai canh giờ thì có ít nhất tám canh giờ phải tới sườn núi, gió thổi ào ào mà luyện công. Cho dù có ngất xỉu, Phong Vong Trần cũng không cho Phác Phong chăm sóc cho y. Rồi lại có khi phải một mình thâm nhập vào hang động đầy rắn, ba ngày liên tiếp không ăn uống thứ gì. . . . . . Niệm Nghiễn cũng không nhớ mình đã vượt qua những ngày tháng đó như thế nào —— nhưng những cố gắng đó của y tuyệt không uổng phí. Ba năm trước, Niệm Nghiễn đã đạt tới trình độ khiến Phong Vong Trần hài lòng, y liền bái hắn làm sư phụ, bắt đầu tập luyện Ma Nạp thần công – loại võ công mà chỉ có giáo chủ của Mặc giáo mới được luyện tập —— cùng lúc đó Niệm Nghiễn mới biết sư phụ Dị nhân vốn là đệ tử của Mặc giáo, nhưng vì làm tình báo nên ít khi sư phụ ở lại tổng đàn. Dị nhân chính là các chủ của Nhiễm Trần các – có nhiệm vụ thu thập tin tức trên giang hồ cung cấp cho giáo chủ. Như vậy, có thể nói Niệm Nghiễn từ lâu cũng đã trở thành người của Mặc giáo. Phong Vong Trần cũng rất kinh hỉ – “lão bà” của hắn lại chính là giáo chúng của mình, biết vậy chẳng cần tốn nhiều “công sức” để thu phục y như vậy.
Hiện tại, phu thê Phong Vong Trần đang ngao du khắp chốn, sống cuộc sống thế ngoại đào viên. Ngôi vị giáo chủ Mặc giáo của Phong Vong Trần truyền lại cho Niệm Nghiễn – năm đó y chỉ gần hai mươi tuổi đã trở thành giáo chủ đời thứ mười hai. Tuy không phải là giáo chủ trẻ nhất nhưng thời gian nhập giáo quá ngắn đã nhận ngôi chí tôn khiến nhiều kẻ không phục.
Thời gian sau đó, Niệm Nghiễn khoan dung ôn hoà, hành xử có lý có tình khiến mọi người khâm phục, nhiều lần vì Mặc giáo lập công, dần chiếm được cảm tình của giáo chúng, những kẻ tình nguyện dưới chướng y không phải là ít. Phong Vong Trần vì thấy được tư chất này của Niệm Nghiễn nên hắn mới dám bỏ qua nhiều lời can dán mà truyền ngôi giáo chủ cho Niệm Nghiễn. Đến bây giờ, trong Mặc giáo, cho dù là tứ đại trưởng lão, bát đại thủ toạ, ngũ đại các chủ đến những tiểu binh, tiểu tốt. . . . .không có ai là không phục. Luận võ công, luận cơ trí, luận võ học, phẩm tính, thành tựu, ngạo khí, Niệm Nghiễn nếu không thể nói là xuất sắc nhất trong các đời giáo chủ thì cũng có thể nói là hiện thời trong giáo không ai bì kịp.
Niệm Nghiễn kiên cường nhưng biết thoái lui đúng lúc, hiếu thắng nhưng không hề kiêu ngạo, có thể biến nguy thành an; tính tình thiện lương đối xử với kẻ thù của Mặc giáo đều không quên đi chữ nghĩa giữa những kẻ hành tẩu giang hồ. Mặc giáo ngày càng thịnh vượng, trải qua những lần cải tổ của Phong Vong Trần, Niệm Nghiễn lại tiếp tục nhiều củng cố, ma giáo xưa nay thống trị giang hồ đã không còn là một thế lực thần bí, chỉ reo giắt nỗi kinh hoàng, khiếp đảm cho võ lâm nhân sĩ.
Nhưng cuộc đời này càng yên bình thì lại càng ẩn chứa nhiều nguy cơ tiềm ẩn. Hai năm nay, Mặc giáo cùng triều đình xung đột càng sâu. Dã tâm thống nhất giang hồ của Thôi Ân Trạch đã vô cùng rõ ràng. Nhiều môn phái đã quy phục triều đình. Một số khác thì đều công khai chống đối với Mặc giáo, quyết tâm diệt trừ ma giáo trả lại công đạo cho những người từng bị ma giáo hãm hại. Mặc giáo vốn cũng chẳng muốn dây dưa quá nhiều với triều đình, nhưng kể từ sau Bàn Long đại hội, triều đình liền coi Mặc giáo à mối nguy lớn nhất đối với xã tắc, ra sức tiêu diệt vây cánh Mặc giáo. Nhất là sau khi Thôi Ân Trạch dẹp yên phản loạn phương Bắc, Mặc giáo ở phương Tây trở thành mục tiêu lớn nhất của hắn.
Hai năm này, người của Mặc giáo và triều đình dù công khai hay ngấm ngầm thì đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Mới đầu, Niệm Nghiễn còn chưa có kinh nghiệm, trải qua mấy lần trực chiến y đã phần nào hiểu rõ chiến lược dụng binh của triều đình mới có thể vãn hồi thế cục. Nhưng Niệm Nghiễn biết, tất cả chỉ mới bắt đầu, Thôi Ân Trạch vẫn chưa trực tiếp nhúng tay vào chuyện này.
Nghĩ đến đây, Niệm Nghiễn bắt đầu cảm thấy đau đầu, không biết vì sao, mỗi lần tưởng tượng đến tên hoàng đế kia, tâm tình của y sẽ trở nên không tốt, những lúc như vậy, hắn sẽ nghĩ tới Tiểu Lưu. Tiểu Lưu chính là cháu gái của Ngũ Nhân – một trong tứ đại trưởng lão của Mặc giáo, nàng tên thật là Ngũ Phù Lưu.
Bốn năm trước, Tiểu Lưu trộm lên núi thăm Niệm Nghiễn bị thương do luyện công quá sức. Tiểu Lưu nói nàng chú ý Niệm Nghiễn đã lâu, nhìn hắn bị giáo chủ tra tấn đến chết đi sống lại? ! Phi thường đau lòng, cho nên vẫn luôn tìm cách ngầm trợ giúp y. Sự chân thành của cô gái trong sáng đã làm cho Niệm Nghiễn cảm thấy ấm lòng, nhất là khi y đang phải trải qua thời kì tu luyện vô cùng khổ cực, thiếu thốn như vậy. Từ đó về sau, hai người trở thành bằng hữu. Tiểu Lưu tuy có vẻ ngây thơ của thiếu nữ mới lớn nhưng nàng là một thiếu nữ rất đặc biệt vì từ nhỏ nàng đã sinh trưởng trong Mặc giáo. Tiểu Lưu là một cô gái mạnh mẽ, có chính kiến, có kiến thức, vào những lúc Niệm Nghiễn gặp khó khăn, nàng thường mang đến cho y nhiều chủ kiến tuyệt diệu, giúp y giải quyết ổn thoả nhiều vấn đề nan giải. Nhiều lần như vậy, giáo chúng có người gọi đùa nàng là giáo chủ phu nhân.
Niệm Nghiễn cũng rất thích Tiểu Lưu nhưng hắn biết thứ tình cảm thích đó không phải là loại tình cảm mà người ta có thể dựa vào nó mà tính chuyện phu thê trăm năm. Hắn thích Tiểu Lưu như thích tiểu sư muội, là loại tình cảm che chở, yêu thương của huynh trưởng dành cho muội muội, tuy hắn không biết Tiểu Lưu nghĩ thế nào, nhưng hắn luôn xem mình là ca ca của nàng. Nhưng Tiểu Lưu quả thực rất thích hợp để làm giáo chủ phu nhân, mọi phương diện của nàng đều tốt, nàng cũng không ghét bỏ việc bị coi là thê tử của hắn, giáo chúng lại cảm mến nàng rất nhiều, như vậy — cứ như vậy đi, hắn đã không còn nhỏ, cũng nên thành gia lập thất, Tiểu Lưu lại là người hắn thích, tuy rằng không thương nàng, nhưng Niệm Nghiễn biết, hắn sẽ đối xử thật tốt với nàng, sẽ làm cho nàng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, sẽ không để nàng giống như mẫu thân của hắn. . . . . . .
“Niệm đại giáo chủ, ngươi đang suy nghĩ gì vậy, không phải tưởng nhớ cô nương nào chứ?” Tiếng nói thanh thuý, câu hỏi đi thẳng vào vấn đề trọng tâm —— Tiểu Lưu đang khoác trên mình một chiếc váy màu lục nhạt
“Ta đang chờ ngươi đây. Trời không còn sớm, đi đâu mà giờ này mới về, sắp thành nương tử của ta mà còn không chịu an phận, suốt ngày chạy lung tung?” Tuy là quở trách, trong giọng nói lại tràn ngập sủng nịch.
“Không có a, ta hôm nay ngoan ngoãn đi thử váy tân nương a, Niệm Nghiễn ca quả là có mắt tinh đời, chỉ tiếc là không đủ lãng mạn a” Từ trước tới nay, khi hai người ở chung, việc làm có hứng thú nhất của họ chính là đấu võ mồm, vừa không tổn hại đến ai, vừa có thể biết đối phương đang suy nghĩ gì.
“Được lắm, cư nhiên dám nói tướng công tương lai của mình như vậy, xem ra hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi một chút rồi, lại đây!”
“Ai nha, ta đâu có nói gì sai đâu. Ngươi xem, ngươi suốt ngày lo chuyện của bổn giáo, hôn sự của chúng ta tất cả đều do ta tự mình lo liệu a. À, vừa rồi gặp gia gia, gia gia nhắn ngươi mau tới nghị sự phòng để bàn bạc đại sự a”
“Được rồi, Tiểu Lưu, ta kiếp trước tu nhân tích đức nên kiếp này ông trời mới ban cho ta một thê tử tốt như nàng . . . . .”
“Ngươi biết là tốt rồi, mau đi đi, đừng để cho bọn họ sốt ruột chờ, gia gia của ta tính tình không thể chờ đợi lâu được a.” Nói xong Tiểu Lưu cũng rời bước ra ngoài.
Niệm Nghiễn hướng phòng nghị sự đi đến, hôn sự của hắn sắp đến gần, hy vọng rằng không có chuyện gì bất trắc xảy ra, gần đây triều đình có nhiều động thái rất đáng ngờ. . . . . . . . . . .