CHƯƠNG 15
GIẢI VÂY
Niệm Nghiễn trong lòng kêu to không ổn, nếu tên hoàng đế kia tiếp tục làm càn như vậy, y không biết mình có thể nén giận mà tiếp tục giả trang Đại Xương nữa không?
Thôi Ân Trạch vừa bắt đầu “hành động” đã cảm thấy người bị ôm trong ***g ngực đột nhiên cứng ngắc, “Đại Xương” này quả thậ đáng yêu, hứng thú dâng tràn, những ngón tay của Thôi Ân Trạch càng thêm mạnh mẽ “cảm nhận” là da trơn láng kia.
“Bệ, bệ hạ. . . . . .”
“Hư. . . . . . Chẳng lẽ ngươi chưa từng nếm qua chuyện phong tình bao giờ ? . . . . .”
Khốn kiếp ! Đúng là đồ đại sắc lang, Niệm Nghiễn hét to trong lòng một tiếng. Y đang cảm thấy mình trở nên bất lực, bàn tay to lớn của Thôi Ân Trạch đã không kiêng nể gì, xâm nhập, đụng chạm vào hai khối tiểu châu vô cùng mẫn cảm trước ngực Niệm Nghiễn. Niệm Nghiễn xoay người kháng cự, nam nhân liền dùng sức khống chế, đè Niệm Nghiễn xuống bên dưới. Ở phía trên nhìn xuống, Thôi Ân Trạch thầm kêu không ổn . . . . . . . Theo ánh trăng nhàn nhạt rọi chiếu, da thịt Niệm Nghiễn càng trở nên hồng hào, sáng bóng, toát lên vẻ quyến rũ mê người.
Nguy rồi. . . . . . Thôi Ân Trạch thoáng hoảng hốt. . . . . . Hắn vốn định kích thích tên Đại Xương này, không ngờ rằng chính mình lại đang vô cùng hưng phấn! Không kịp suy nghĩ điều tiếp theo, Thôi Ân Trạch thả trôi lý trí theo ước muốn tiếp tục thượng Đại Xương trong lòng. Ân. . . . . . Hảo hương vị, khiến người ta càng lún thật sâu. . . . . .
Niệm Nghiễn đầu óc trống rỗng, khó khăn lắm mới khôi phục thần trí, nhớ lại chuyện sáu năm trước : Niệm Nghiễn còn là một thiếu niên nhưng tại biệt viện ở Ngô Châu, Thôi Ân Trạch cũng đối xử với y như vậy. Chẳng lẽ hắn muốn diễn lại tuồng cũ, quả đúng là súc sinh, ai cũng có thể thượng. Niệm Nghiễn không thể phẩn kháng, nhịn một chút vậy, các huynh đệ Mặc giáo chắn chắn sắp đến rồi. . . . . .
Ngươi đang cố chịu đựng sao? Thôi Ân Trạch phát ra một tiếng cười trầm thấp. Nhưng cười xong rồi hắn lại bị phản ứng của chính mình làm cho kinh hoảng. . . . . . Lửa nóng toàn thân đã dồn xuống hạ bộ, phân thân trong khố tử đang ra sức kêu gào được giải phóng. Chẳng còn muốn để ý gì nữa. Một tay Thôi Ân Trạch đỡ lấy đầu Niệm Nghiễn đưa tới gần mặt mình để hôn, tay kia cũng không rảnh, nhanh nhanh chóng chóng lần mò xuống khố tử phía dưới thân y. Thôi Ân Trạch không muốn quản gì nữa, không thể trách được, tên “Đại Xương” này đúng là hấp dẫn vô cùng!
Ta nhịn, ta nhịn. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Ngươi thật ngốc, người ta có mũi chẳng phải là dùng để thở sao? Tội gì phải làm cho mặt đỏ ửng như vậy”. Mới bị Thôi Ân Trạch giáp miệng có một lúc Niệm Nghiễn đã như ngừng thở.
Chắc chắn là một tiểu xử nam, Thôi Ân Trạch tham lam liếm mút không ngừng đôi môi đỏ mọng, rồi di chuyển xuống cổ, chậm rãi, chậm rãi không hề luyến tiếc cắn nhẹ vào chiếc cổ trắng nõn mê người kia. Hương vị thơm tho của xử nam khiến Thôi Ân Trạch không thể kiềm chế.
Ta nhịn . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . A. . . . . .
Một lát sau, trận cuồng hôn của Thôi Ân Trạch đã di chuyển tới hai khối tiểu châu trước ngực Niệm Nghiễn. Niệm Nghiễn bất giác run người, thở ra một hơi thở nhẹ nhàng vừa như cam chịu, sợ hãi, lại vừa như khoát hoạt, thăng hoa ——
“Đừng sợ.” Dừng một chút, Thôi Ân Trạch sắm vai người tình dịu dàng chở che, để tiếp đó. . . . . .
Một bàn tay hắn cầm lấy phân thân của Niệm Nghiễn, xoa nắn liên tục, vừa dịu dàng vừa thô bạo. Hắn phải cố gắng lắm mới có thể giúp người dưới thân chuẩn bị sẵn sàng. Nếu là kẻ khác, hắn đã trực tiếp thâm nhập luôn rồi, chẳng cần phải khống chế dục vọng thiêu người như vậy. Đã rất lâu rồi Thôi Ân Trạch mới cao hứng đến nhường này – hắn chỉ muốn người dưới thân ngay lập tức thuộc về hắn.
Chơi đùa phân thân non nớt kia một lúc, thấy cơ thể đối phương đã nổi lên phản ứng. Thôi Ân Trạch chỉ bằng một động tác đã kéo gọn thân dưới Niệm Nghiễn lên cao, dùng một chân của y gác lên vai hắn. Nơi riêng tư của Niệm Nghiễn chưa có ai nhìn qua ngay lập tức đã nằm gọn trong tầm mắt Thôi Ân Trạch, không sót một chi tiết nào.
Một trận gió lạnh từ hạ thân truyền tới khiến Niệm Nghiễn ra khỏi cơn mê, rốt cuộc đã nhận ra tình huống của mình bây giờ. Trời ạ, ngón tay của tên biến thái đó đang tiến nhập. . . . . . Tiến nhập. . . . . . Nơi đó —— nơi mà Niệm Nghiễn cũng chưa bao giờ chạm qua —— chẳng lẽ hắn muốn. . . . . . Niệm Nghiễn nhắm mắt lại, cảm thấy từ lúc sinh ra tới giờ, y chưa bao giờ bất lực như vậy. Hiện tại chỉ còn biết hy vọng người của Mặc giáo sớm xuất hiện.. . . . . .
Lần này trời cao dường như nghe được lời cầu cứu của Niệm Nghiễn, dưới lầu truyền đến tiếng đánh nhau.
Niệm Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, y đã sắp được cứu rồi. Nhưng tên biến thái Thôi Ân Trạch kia không hề dừng tay
“Bệ hạ, dưới lầu hình như có biến, có lẽ là địch nhân mai phục.”
“Mặc kệ.” Chỉ cần dựa vào đám ảnh vệ của hắn, muốn diệt cả tiểu trấn này cũng không khó, chuyện cỏn con này, không cần hắn đứng ra làm gì.
Ngươi. . . . . . . Ngươi háo sắc đến mức này ư? Niệm Nghiễn không khỏi hoài nghi trong cơ thể mình có phải đang chảy dòng máu của nam nhân kia haykhông? Không trần chừ hơn được nữa, Niệm Nghiễn hai tay dùng lực hướng Thôi Ân Trạch phát chưởng.
Thôi Ân Trạch đang chìm đắm trong dục vọng, không hề nghĩ rằng kẻ đang mềm nhũn dưới thân lại đột nhiên ra tay với hắn như vậy. Bất ngờ nhưng Thôi Ân Trạch cũng né được chưởng này – liền dùng tay khống chế Niệm Nghiễn. Nhưng Niệm Nghiễn đâu phải là kẻ đầu đường xó chợ, danh hiệu giáo chủ Mặc giáo cũng không phải ngẫu nhiên mà có. Hai kẻ tám lạng, nửa cân giằng co trên giường một hồi thì nhảy xuống dưới.
Hai người đều muốn một lần giao tranh để đánh giá võ công của đối phương, chỉ có điều Niệm Nghiễn đã quên bộ dạng hiện tại của mình. . . . . .
Thôi Ân Trạch tiếp được độc châm của Niệm Nghiễn, tiểu tử này quả nhiên võ công không hề đơn giản, nhưng mà——
“Ngươi tính cứ khoả thân như vậy mà giao đấu với ta sao, còn muốn dùng mỹ nhân kế ư?” Ánh mắt Thôi Ân Trạch dừng lại nơi hạ thân của Niệm Nghiễn vẫn đang trong tình trạng không một mảnh vải che kín.
A, nguy rồi, như thế nào Niệm Nghiễn lại quên mình vẫn chưa mặc quần áo? Niệm Nghiễn luống cuống dừng tay nhìn quanh tìm y phục. Lợi dụng sơ hở, Thôi Ân Trạch bắt lấy tay trái của y rồi dễ dàng gom luôn tay phải. Rất đơn giản mà khống chế Niệm Nghiễn.
“Ngươi. . . . . .”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ngươi phát hiện ta giả dạng từ bao giờ?” Niệm Nghiễn không hiểu tại sao thân phận của hắn lại bại lộ
“Ta và Đại Xương chưa bao giờ phát sinh loại quan hệ này, ngoài ra ta cũng chỉ phỏng đoán mà thôi, hiện tại. . . . . . Ta muốn biết ngươi là ai?” Ngữ khí của Thôi Ân Trạch đột nhiên trở nên âm trầm gay gắt.
Đúng rồi, đây mới chính là Thôi Ân Trạch mà Niệm Nghiễn từng biết, lãnh khốc và cường hãn, như thế này. . . . . . mới xứng đáng làm đối thủ của y. Nhưng tình huống hiện tại của Niệm Nghiễn quả là thập phần bất lợi.
Hai người đang cố gắng dùng sức khống chế đối phương.
Một thân ảnh hắc y phá cửa sổ xông vào, đại đao vung lên bổ về phía Thôi Ân Trạch, Thôi Ân Trạch không thể không buông tay thả Niệm Nghiễn, hắc y nhân cầm lấy một bộ y phục đưa cho Niệm Nghiễn, một bên ứng phó Thôi Ân Trạch một bên thúc giục Niệm Nghiễn đi mau.
Nhưng Niệm Nghiễn không hề đi ngay, y đang quay ngược quay xuôi như muốn tìm bảo bối gì đó —— bảo bối mà bấy lâu nay hắn luôn mang bên mình, cái túi thêu của mẫu thân để lại. Những thứ khác y không cần, nhưng cái túi này thì không thể mất được. Hắc y nhân và Thôi Ân Trạch đang giao đấu với nhau cũng bị hành động kỳ quái của Niệm Nghiễn thu hút sự chú ý.
“Đi mau, ta không ứng phó hơn được nữa !” Hắc y nhân nóng nảy.
Thôi Ân Trạch thoải mái hoá giải đao pháp của hắc y nhân. Trong đầu còn phân vân không biết tên tiểu tử kia lại muốn giở trò gì.
Thật tốt quá, tìm được rồi —— mở ra hành lý, cầm lấy bảo vật bên trong, Niệm Nghiễn lập tức xoay người bay ra.
Thấy Niệm Nghiễn đã đi, hắc y nhân không dám tiếp tục dây dưa cùng Thôi Ân Trạch, liền nhảy ra ngoài cửa sổ. Đương nhiên, Thôi Ân Trạch theo sát sau đó.
Tình hình dưới lầu có vẻ căng thẳng, khách *** không lớn lắm nay đã tràn ngập cao thủ giao đấu. Người của Mặc giáo dường như không thể tiếp tục chống đỡ. Niệm Nghiễn cảm thán, quả nhiên không thể coi thường đám ảnh vệ kia, đúng là danh bất hư truyền, người của Linh Tự các tinh nhuệ như vậy cũng không phải là đối thủ của ảnh vệ. Trước mắt chỉ có thể giúp các huynh đệ thoát thân đã, nghĩ vậy, Niệm Nghiễn liền xông vào chiến đấu.
Có Niệm Nghiễn và hắc y nhân yểm trợ, người của Mặc giáo đã có thể ngang sức cân bằng với ảnh vệ. Nhưng Thôi Ân Trạch vừa xuất hiện, thế cân bằng một lần nữa bị phá vỡ, hắn quả thật thập phần phiền toán hơn ảnh vệ. Cứ như thế này, Niệm Nghiễn vừa tiếp chiêu của Thôi Ân Trạch vừa phải phòng bị ảnh vệ đánh lén, chỉ sợ là kháng cự không được bao lâu.
Cái khó ló cái khôn, Niệm Nghiễn nhớ ra Huyễn Hinh các của Mặc giáo còn đang chờ đợi tiếp ứng ở ngoài thành. Y liền dùng truyền âm đại pháp đưa tin cho các huynh đệ của Huyễn Hinh các. Truyền âm đại pháp chỉ có thể truyền đi trong vòng mười dặm, nếu người của Huyễn Hinh các không nghe thấy thì chắc chắn người của Mặc giáo sẽ bỏ mạng tại khách *** này.
Thôi Ân Trạch thấy Niệm Nghiễn dần dần bị bao vây, khoé miệng nhếch lên nụ cười đắc ý. . . . . . Mặc kệ ngươi là ai, ta sẽ không bao giờ cho phép ngươi ly khai ta.
Thôi Ân Trạch đứng một bên nhìn Niệm Nghiễn giao đấu cùng ảnh vệ, chọn lúc y không cảnh giác, hắn liền xuất ra một chưởng, từ phía sau Niệm Nghiễn đánh tới. Niệm Nghiễn thọ thương, thân mình lảo đảo không thể giữ vững. . . . . . . Thôi Ân Trạch bước tới gần Niệm Nghiễn. . . . . . . .
Bầu trời đột nhiên sáng rực, sương khói nhanh chóng bao phủ khắp nơi khiến mọi người mất đi phương hướng. Pháo sáng đầy trời —— Huyễn Hinh các tới rồi ! Thừa dịp bọn người Thôi Ân Trạch chưa kịp trấn tĩnh, Huyễn Hinh các nhanh chóng ứng cứu giáo chủ cùng các huynh đệ, không do dự liền rời khỏi khách ***.
Thôi Ân Trạch thoát khỏi mê trận đã thấy người của ma giáo mang “Đại Xương” của hắn đi. Hắn muốn đuổi theo, nhưng nghĩ tới hai vị các chủ của ma giáo cùng với “Đại Xương”, cộng thêm tên hắc y nhân và một đám tiểu tốt kia, mình hắn không thể ứng phó với họ được. Thôi Ân Trạch vận khí xuống đang điền, dùng “Bài sơn đảo hải thiên lý truyền âm” mà hô to :
“Ta nhất định sẽ tìm được ngươi!”
Trong lúc nhất thời, gió cuồn cuộn nổi lên , cỏ cây ngã đổ, Niệm Nghiễn dù đã chạy rất xa cũng cảm nhận được dư âm của Thôi Ân Trạch, quả nhiên nội lực vô cùng thâm hậu!
—— Thôi Ân Trạch. . . . . . Trận chiến giữa ta và ngươi mới chỉ bắt đầu, ngươi cứ chờ đấy——