Vô Hoa Quả

Chương 27: Chương 27




CHƯƠNG 27

THÁO GỠ

Hoàng tử ở trong tẩm cung của hoàng đế dù sao cũng sẽ gây nhiều thị phi trong cung cấm, cho nên sau đó, Niệm Nghiễn đã được chuyển đến Ngự Thấm điện – tẩm điện gần Thiên điện của Thôi Ân Trạch nhất. Cuộc sống của Niệm Nghiễn thì không có gì thay đổi, Thôi Ân Trạch hễ rảnh một chút thì ngay lập tức sẽ chạy tới tìm y; khỏi cần nói – tối nào cũng như là tình nhân lén lút tới Ngự Thấm điện, lầm rầm nói chuyện một lúc lâu mới ôm Niệm Nghiễn đi vào giấc ngủ.

Từ sau đêm mưa gió ấy, tâm tình Niệm Nghiễn có chút cải thiện, y quyết định rằng mình nhất định phải sống, không thể nào tìm cái chết để giải thoát được. Y còn có trách nhiệm, còn có rất nhiều việc cần phải làm. Niệm Nghiễn cố gắng ăn uống để thân thể có thể nhanh chóng hồi phục. Sau này, y sẽ làm gì – cho tới giờ Niệm Nghiễn cũng chưa biết, chỉ biết mình không thể sống như một cái xác không hồn suốt đời được.

Thân thể đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng tinh thần thì không cách nào chuyển biến mau lẹ được – Niệm Nghiễn vẫn có cảm giác ngực mình bị một tảng đá rất lớn đè ép, hô hấp rất khó khăn – càng vùng vẫy, tảng đá đó sẽ càng ép chặt hơn. Niệm Nghiễn ép buộc bản thân không được nghĩ ngợi lung tung nữa, sợ chính mình sẽ lại tiếp tục sa đà vào nỗi cô đơn, tuyệt vọng không lối thoát.

Thấy Niệm Nghiễn đã chịu ăn uống – sắc mặt đã hồng hào trở lại – Thôi Ân Trạch vô cùng vui mừng. Cho dù Niệm Nghiễn vẫn hờ hững với hắn, chỉ cần y cố gắng bảo trọng bản thân mình, chẳng phải hắn vẫn còn hy vọng sao? Thôi Ân Trạch càng ngày càng chiều chuộng Niệm Nghiễn hơn, còn học cách quan sát từng cử chỉ, ý tứ của người mình yêu – những thứ sáo rỗng “cửu ngũ chí tôn, hoàng thất uy nghiêm” tất cả đều biến mất khi hắn ở cạnh người kia.

Hai người cứ như vậy, kẻ khát cầu, kẻ lại hờ hững, chưa giải tỏa được khúc mắc – mãi mà không có tiến bộ. Nhân cơ hội này, Nhân Triết quyết định vào cuộc.

Ngoại trừ mẫu thân, Nhân Triết chính là người thân cận nhất với Niệm Nghiễn – dựa vào điều này, Nhân Triết đã được Thôi Ân Trạch cho phép thỉnh thoảng có thể ghé thăm Niệm Nghiễn. Thôi Ân Trạch chỉ muốn làm mọi việc có thể để Niệm Nghiễn cảm thấy khuây khỏa hơn – hắn không thể nào ngờ tới động cơ thật của Nhân Triết lại là như vậy.

“Đại ca, hạt dẻ này ăn ngon không? Nó được chuyển từ vùng đông bắc tới đó, ta nhớ ngươi thích ăn hạt dẻ này nhất phải không?” Ngày hô nay là một ví dụ, Nhân Triết không ngừng tìm đủ mọi cớ để tiếp cận Niệm Nghiễn.

“Ân, ngươi còn nhớ rõ a.”

Niệm Nghiễn gần đây không chịu được cách đối xử của Thôi Ân Trạch với mình – đem y trở thành nữ nhân yếu đuối vậy – nưng như nưng trứng, hứng như hứng hoa; không được tự mình làm bất cứ việc gì – giống như y chỉ cần nâng một bàn tay lên là có thể ngất xỉu ngay không bằng – Niệm Nghiễn ghê tởm. Hiện tại, may mà có Tiểu Tứ, mỗi ngày đều đem một vài thứ thú vị đến chơi với mình. Tiểu Tứ khiến Niệm Nghiễn thật thoải mái, hai người giống như quay lại khoảng thời gian còn là hai đứa nhỏ chạy chơi với nhau trong ngự hoa viên, Nhân Triết vẫn là đứa nhỏ chạy theo y đến chảy cả nước mũi, ngây thơ vô tư lự – tất cả diễn ra trước mắt giống như cái ngày xưa đó chỉ là ngày hôm qua. . . . . . .

“Đại ca, ngươi đang nghĩ gì?” Lại thất thần, không biết là gặp chuyện gì, ánh mắt bi thương của người này khiến hắn không chịu nổi. Hắn rất muốn nói với y – không cần đau thương thêm nữa, về sau đã có hắn, hắn sẽ chăm sóc cho đại ca, suốt đời yêu thương, bảo hộ cho y. Nhưng hắn sợ đại ca chưa tiếp nhận mình, sẽ khinh bỉ hắn cho nên Nhân Triết tự nói với mình rằng cần phải kiên nhẫn, trước hết phải làm cho đại ca vui vẻ trở lại.

“A. . . . . . Không có gì, đúng rồi, Ta thấy ngươi làm thái tử thật thoải mái a, sao không đi giúp phụ hoàng giải quyết quốc sự hay học hành cái gì đó, cứ chạy qua chỗ ta suốt làm gì?”

“Đại ca a, chúng ta huynh đệ nhiều năm không gặp, ta thường xuyên tới thăm ngươi không được sao? Ta phải cố gắng lắm mới sắp xếp được thời gian đi thăm ngươi a~”

“Được rồi, được rồi, là đại ca hiểu lầm ngươi. Mau lại đây ăn hạt dẻ đi!” Thấy đệ đệ của mình hiện lên dáng vẻ làm nũng – khuôn mặt ấy thật đáng yêu, nhịn không được, Niệm Nghiễn bật cười, tay lột một hạt dẻ đưa tới miệng Nhân Triết.

“Ân. . . . . .” Hạt dẻ thực ngọt, nhưng mắt của đại ca càng “ngọt” hơn. Đay chính là lần đầu tiên mình nhìn thấy đại ca cười, nụ cười hàm chứa biết bao yêu thương, cảm giác thật ấm áp, đại ca. . . . . . Đại ca của ta, ta sẽ làm cho ngươi hạnh phúc.

“Làm gì vậy? Còn không nhả hạt ra? . . . . . .” Niệm Nghiễn mỉm cười lấy tay áo lau miệng cho Nhân Triết, “Hạt dẻ ngon không?”

Hành động bình thường này lại làm cho Nhân Triết rung động mãnh liệt, hắn tinh tế cảm nhận bàn tay của đại ca lướt qua môi mình, so với hạt dẻ đang ngậm trong miệng kia còn ngọt ngào hơn gấp trăm lần. . . . .

“Tiểu Tứ, ngươi làm sao vậy, sao lại đỏ mặt thế kia?” Thật sự là một đứa trẻ to xác mà, chỉ có chuyện này mà cũng thẹn thùng như vậy sao?

“A, không có không có.” Nhân Triết cúi đầu, lấp liếm.

“Tiểu Tứ, cám ơn ngươi.” Vào những lúc tinh thần ta sa sút, ngươi đã ở bênh cạnh ta, tiếp thêm cho ta sức mạnh – làm cho ta có thêm hy vọng để sống sót.

“A? Không cần a, huynh đệ với nhau, cảm tạ cái gì.” Tại sao đại ca ngươi lại dịu dàng, ân cần như vậy. Làm cho ta không thể khống chế mà lún sâu hơn vào con đường này, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có; chỉ nghĩ muốn đem ngươi mà nhét vào thân thể chính mình để yêu thương, để sủng ái. Đại ca dịu dàng, đại ca thiện lương, đại ca bi thương—— một ngày nào đó, ta sẽ đoạt lấy ngươi trong tay phụ hoàng, để ngươi sẽ trở thành người của ta. . . . . .

“Tiểu Tứ?” Mới vừa rồi mình đã hoa mắt sao? Trong phút chốc, vẻ mặt Tiểu Tứ lập tức thay đổi, không còn nét ngây thơ, nghịch ngợm của thiếu niên – thay vào đó là ánh mắt cuồng nhiệt, tha thiết. Không biết hắn đang nghĩ gì?

“A, ta thật đãng trí, đại ca, khi nào thân thể đại ca khá hơn, ta sẽ dẫn ngươi đi xem hoa lê. . . . . .”

Bây giờ là lúc hoa lê đang nở, mùi hoa thơm ngát, ta dẫn ngươi đi Hoa Quế viên được không? – người kia cũng từng nói như thế, chỉ khác là ngữ khí cầu khẩn, nghẹn ngào hơn thôi! Nghĩ đến Thôi Ân Trạch, Niệm Nghiễn lại cảm thấy đau đầu – giống như đã thành thói quen.

Lúc này, đột nhiên có người báo lại: “Thái tử điện hạ, Lương thái phó cầu kiến!”

“Hắn tới làm gì, bảo hắn quay về đi! Không được làm phiền đại ca tĩnh dưỡng.”

“Không được, ngươi mỗi ngày đều bỏ học mà đến chỗ ta, cứ để hắn vào đây, không biết chừng có việc quan trọng thì sao?”

“Nô tài tuân mệnh” – tiểu thái giám bước ra cửa.

“Đại ca. . . . . .”

“Cái gì?”

“Ngươi thật giống mẫu thân của ta a~.” Nhân Triết nói vậy, chứ trong lòng hắn thừa biết đại ca lo lắng cho mình còn hơn cả người mà hắn gọi là mẫu phi kia – nàng lúc nào cũng chỉ quan tâm đến quyền lực, lợi lộc mà thôi!

“Cái gì. . . . . .”

“Vi thần bái kiến thái tử, Hàn vương điện hạ.” Niệm Nghiễn đang muốn giáo huấn kẻ kia một hồi thì có một giọng nói vang lên.

Sống ở ngoài cung mười mấy năm, những người Niệm Nghiễn tiếp xúc nếu không phải nông dân thợ thuyền thì cũng là sơn dã vũ phu. Dù có thời gian ở trong hoàng cung thì cũng chỉ biết đến Thôi Ân Trạch cùng Thôi Nhân Triết, người như tên Lương Thiếu Như – Lương thái phó này y chưa từng gặp qua. Không có từ ngữ nào để hình dung nam nhân cao gầy trước mặt này, chỉ có thể nói, nếu trên trời có thần tiên, bất quá cũng chỉ đến thế này mà thôi . . . . Không cần nói đến khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, chỉ riêng đôi mắt phong tình kia cũng khiến cho Niệm Nghiễn cảm thán rằng sao thế gian lại có một người đẹp như vậy? Sớm nghe đồn Lương thái phó là một người đặc biệt, nhưng không nghĩ là hoàn mỹ tới mức này. Hoàng cung dơ bẩn mà có được người phiêu diêu, thoát tục này cũng xem như dễ thở hơn một chút.

“Thái phó tới đây làm gì?” Giọng nói Nhân Triết tỏ vẻ không hài lòng.

“Thái tử điện hạ đã lâu không đến nghe giảng bài, vi thần chỉ muốn đến thỉnh an, không biết điện hạ xảy ra chuyện gì ?.”

“Thái tử vì muốn giúp ta mau chóng hồi phục nên mới chậm trễ việc học hành, đại nhân cứ yên tâm, ngày mai thái tử nhất định sẽ đến Thái học viện.” Nghe nói Lương thái phó là một nhân tài xuất chúng, Tiểu Tứ có được sư phụ như vậy thật là tốt a.

“Đa tạ Hàn vương điện hạ. . . . . .”

“Ngươi lui ra trước đi, ta còn muốn cùng hoàng huynh hàn huyên một lúc nữa.”

“Vi thần. . . . . . cáo lui” Lương Thiếu Như do dự một lúc – không muốn rời đi. Cuối cùng đành bước ra cửa, trước đó còn quay lại liếc nhìn Nhân Triết một cái.

Ánh mắt kia, rõ ràng là đang nhìn người mà mình yêu say đắm —— Niệm Nghiễn rất quen thuộc với ánh mắt này, không thể tin được, Lương Thiếu Như phong lưu, tao nhã như vậy lại yêu thương Tiểu Tứ, xem ra Tiểu Tứ thật có phúc a~

“Tiểu Tứ, ta mệt rồi, ta muốn đi nghỉ .”

“Cũng được, phụ hoàng cũng sắp quay về, đại ca hãy mau nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”

Lại nghĩ về Thôi Ân Trạch, mỗi ngày hắn cứ như dã thú bị thương. Đêm nào cũng ghé sát vào lỗ tai Niệm Nghiễn mà thầm thì, thủ thỉ. Đã biết rằng y không thể tha thứ, hà cớ gì phải tự làm khổ mình như vậy? Thôi——Ân——Trạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.