CHƯƠNG 69
ÂN ÁI MẶN NỒNG (1)
Biên tập : Tiểu Nam
ĐAM mê sự hoàn MỸ
Tự hào là HỦ NAM
—-¤—-
Hai người hai ngựa, phi nhanh mà đi.
“Có mệt không, nếu mệt thì nghỉ đi. Đã chạy liên tục vài ngày như thế, chắc không xảy ra chuyện gì nữa đâu.”
“Ta không mệt, ngươi thì sao?”
Thân thể vừa mới bình phục mà đã vội chạy đi, người này quả nhiên cậy mạnh nên không sợ gì cả.
“Rất tốt. Phía trước có một quán trà, nghỉ lại uống một chén đi.”
Niệm Nghiễn ngẩng đầu – xa xa là một ngôi nhà lợp ngói đen, phía trước có bảng hiệu với một chữ “trà”, chắc là nơi dừng chân cho những người qua đường.
“Cũng tốt.”
Buộc ngựa vào gốc cây, hai người chọn một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống – tiểu nhị lăng xăng chạy ra đón tiếp rất nhiệt tình.
“Nhị vị đại gia muốn dùng gì? Trong vòng mấy chục dặm gần đây chỉ có một mình quán trà này a! Nhị vị nên nghỉ ngơi cho tốt trước khi lên đường.”
“Có rượu không?” Tính đi tính lại đã hơn mười ngày chưa uống rượu, Thôi Ân Trạch không có rượu thì không có niềm vui, thà không ăn cơm chứ nhất định không thể không uống rượu.
“Có, có, xin hỏi khách quan muốn loại nào . . . . .”
“Không cần, mang một ít điểm tâm với hai bình trà nóng lên đây là được rồi.” Niệm Nghiễn lạnh lùng nói với tiểu nhị.
“A, lập tức có ngay.”
Thôi Ân Trạch vẻ mặt không hờn giận, nhưng con sâu rượu trong bụng đã bắt đầu không hài lòng.
“Đối với ngươi bây giờ, rượu ngon chính là thuốc độ, không tốt cho thân thể. Uống một chút trà xanh cho nhuận phế đi.”
Một lời của Niệm Nghiễn khiến Thôi Ân Trạch mừng rỡ như điên, thiếu điều đứng lên mà nhảy múa nữa thôi—— hóa ra là Niệm lo lắng cho hắn!
Tuy rằng nơi đây là chốn rừng thiêng nước độc phía tây bắc, không thể sánh cùng Giang Nam hoa lệ hay Đại Đô phồn thịnh nhưng chỉ cần nơi nào có Niệm, nơi đó chính là tiên cảnh trên thiên giới. Ngay cả thứ trà thô cũ, ẩm mốc này, cảm nhận kĩ cũng thấy có vị đặc biệt.
Niệm Nghiễn thì không có tâm trạng khoái chí như vậy – nước nhà lãng ngắt vô vị, điểm tâm lại quá ngọt – vì đói nên Niệm Nghiễn mới ăn mấy miếng. Thôi Ân Trạch thấy thế liền nói chủ quán chuẩn bị một ít đồ ăn khác.
Xung quanh quán trà đều treo màn trúc để ngăn bụi đường nhưng thông qua khe hở, Niệm Nghiễn vẫn có thể thấy được cát bụi đang tung bay mù mịt phía xa xa.
Xem ra có bốn, năm người, đang cưỡi ngựa tới đây, dựa theo cách ăn mặc, chắc chắn họ không phải người bình thường. Thôi Ân Trạch phát hiện manh mối, nháy mắt ra hiệu cho Niệm Nghiễn.
Không biết người tới là thù hay bạn, nhưng với tình huống hiện giờ của hai người, cẩn thận vẫn tốt hơn. Hai người vội trả tiền, tháo dây thả cho ngựa chạy mất dạng, Thôi Ân Trạch cùng Niệm Nghiễn trốn vào phía sau quán trà. Lúc này mới thúc ngựa chạy đi chắc chắn sẽ khiến bọn họ để ý, không bằng cứ đánh lừa bọn họ một phen vậy.
Sau quán trà, hình như là phòng cất đồ, nồng đậm mùi trà khô cùng với hương vị ngọt ngọt của một ít mứt quả. Ngửi thì có thể dễ chịu nhưng phòng này lại rất âm u, chỉ có vài tia sáng lọt qua tấm cửa gỗ là vào được trong này. Bên ngoài cửa gỗ chính là nơi lúc nãy hai người vừa ngồi, Niệm Nghiễn áp sát vào cửa gỗ, nghe ngóng tình hình bên ngoài. Niệm Nghiễn nhổm người, hai tay đặt trên cánh cửa, cặp mông nhỏng lên, chu nhẹ ra phía sau, vô tình đặt trúng nơi cất giấu hung khí nguy hiểm của Thôi Ân Trạch (vì phòng nhỏ, nên hai người phải ngồi sát lại với nhau) – động tác vô tình nên Niệm Nghiễn không chú ý, nhưng sắc mặt của Thôi Ân Trạch cấm dục lâu ngày lại biến đổi liên tục – hết xanh, lại trắng rồi lại chuyển sang đỏ.
Mấy người kia rất nhanh đi vào trong quán, tìm ông chủ mà hỏi có gặp hai nam nhân, một người ngoài ba mươi, một người ngoài hai mươi – diện mạo anh tuấn hay không. Lão bản nói vừa mới gặp, bọn họ vừa mới đi khỏi không lâu. Năm người liền vội vàng định đi tiếp nhưng lại có một kẻ trong số họ kéo những người còn lại ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sao lại thế này, Niệm Nghiễn thực buồn bực, chỉ một chút nữa thôi là bọn họ đã có thể ra khỏi nơi chật hẹp này, Niệm Nghiễn quay đầu lại, dùng ánh mắt mà hỏi Thôi Ân Trạch. Nhờ chút ánh sáng ít ỏi chiếu vào, Niệm Nghiễn cũng có thể nhận thấy ánh mắt khác thường của Thôi Ân Trạch ——
Ánh mắt hàm xúc, mang theo khao khát *** nồng đậm mà Niệm Nghiễn chẳng hề xa lại.
Niệm Nghiễn kinh hãi, nhưng lại không thể phát ra tiếng kêu, thân thể vì mất tự nhiên mà vặn vẹo lại càng thêm khơi mào dục hỏa đốt người của nam nhân, cuối cùng hai tay còn bị nắm chặt cố định ở trên tường. Lúc này, Niệm Nghiễn có thể cảm nhận được sức nóng mãnh liệt của vật đang đặt giữa hai phiến mông – dù giữa hai người có vài lớp vải ngăn cách.
“Điện hạ rất khác thường, không hiểu sao lại cứ mãi truy tìm tung tích người này.”
Dựa vào nội lực, Niệm Nghiễn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài. Nhưng thật ra, y không còn hơi sức đâu mà chú ý xem bọn chúng đang nói gì.
“Nhưng đây chính là mệnh lệnh của điện hạ, chúng ta là phận nô tài còn có thể làm gì ngoài việc phục tùng!”
Bàn tay nam nhân bắt đầu tiến vào trong vạt áo Niệm Nghiễn, chậm rãi xoa nắn hai khối thịt nhô lên trước ngực, còn khẽ cắn vành tai của y, chậm rãi đánh thức những giác quan mẫn cảm trên người Niệm Nghiễn. Dần dà, cơ thể Niệm Nghiễn đã hưng phấn, cảm giác khoát hoạt nguy hiểm bắt đầu chảy vào đại não.
“Nhưng cứ như vậy, điện hạ sẽ ra sao!”
Giọng nói người nọ tựa như quát lớn nhưng cũng không thể ảnh hưởng tới hành động của hai người đang trốn trong phòng chứa đồ.
Bàn tay của nam nhân cứ dựa theo sự trơn bóng, láng mịn của làn da mà trườn xuống, cho tới khi thứ nam khí của Niệm Nghiễn nằm gọn trong tay hắn.
“A!” Run rẩy phát ra tiếng, sợ bên ngoài nghe thấy, Niệm Nghiễn chỉ còn cách cắn chặt môi dưới.
Thân thể nóng như lửa càng lúc càng bị kích thích mạnh mẽ, nội công đã không đủ để có thể nghe được những âm thanh bên ngoài.
Bàn tay thô to của nam nhân cứ tùy tiện mà vuốt ve nam vật của Niệm Nghiễn, trêu đùa nó – thống khổ, thẹn thùng, cùng sung sướng, thỏa mãn chiếm cứ thân thể, Niệm Nghiễn bắt đầu run lên từng cơn.
Thôi Ân Trạch cảm thấy quần áo dưới hạ thân rất vướng bận, thô lỗ mà túm lấy khố hạ của Niệm Nghiễn, một tay tách nhẹ nam vật cương cứng ra hẳn bên ngoài.
Trong hoàn cảnh bị người khác theo dõi mà làm loại chuyện này, dường như có thứ cảm giác, xấu hổ, tội lỗi nhưng lại khiến người ta sung sướng đến tột đỉnh. Toàn thân Niệm Nghiễn trở nên mẫn cảm vô cùng, bất cứ một cái chạm nhẹ nào của Thôi Ân Trạch cũng khiến y thỏa mãn, khoái cảm chưa từng có xông thẳng lên trên, hai chân mềm nhũn, không chạm nổi xuống đất.
Nam nhân không biết đã buông tay Niệm Nghiễn ra từ lúc nào nhưng Niệm Nghiễn lại không muốn phản kháng, chỉ có thể để một tay chống trên tường – tay kia bịt miệng mình thật chắt tránh cho những tiếng rên xấu hổ lọt ra ngoài.
Không để ý tới sự kìm nén thống khổ của Niệm Nghiễn, Thôi Ân Trạch tiếp tục dùng hai tay mình tra tấn thứ phân thân yếu ớt của Niệm Nghiễn, hai tay ôm thật chặt lấy nó, miết lên một lần rồi lại kéo xuống một lượt.
“A. . .” Niệm Nghiễn sung sướng, ưỡn người ra phía trước, ngửa cổ lại phía sau tận hưởng *** lạc hiếm có.
Một tay lại với lên, kéo áo Niệm Nghiễn tới tận hông nhưng không cởi. Sau đó nương theo ánh sáng mà chạm vào những nơi nhạy cảm nhất trên người Niệm Nghiễn – khiêu khích dục hỏa trên người y.
Tay còn lại đẩy nhanh tốc độ trừu sáp.
A. . . . . . Không được, sắp. . . . . .
Cuối cùng, khoái cảm độc chiếm não bộ, phân thân đáng thương cứ thế mà phun trào bạch dịch. . . . . .
Thật. . . . . . Thoải mái. . . . . .
Sau khi dâng trào, Niệm Nghiễn càng thêm mệt mỏi, phải xoay người lại mà chống hai tay lên tường mới có thể đứng vững.
Nam nhân phía sau vẫn không dừng lại, cố tình không buông tha, một tay còn dính dịch thể ướt át tiếp tục vuốt ve phần giữa hai phiến mông căng tròn của Niệm Nghiễn – hổ thẹn, vui sướng khiến cả người tê rần.
Niệm Nghiễn biết rất rõ hành động tiếp theo của nam nhân, dù hiện tại nội lực đã khôi phục hoàn toàn nhưng Niệm Nghiễn không hề muốn cự tuyệt động chạm của Thôi Ân Trạch, Niệm Nghiễn chỉ hy vọng truy binh có thể mau đi khỏi chỗ này để mình có thể toàn tâm toàn ý tận hưởng sự ngọt ngào chết người này.
Đột nhiên, Niệm Nghiễn ngửi thấy một mùi hương thơm ngát – không thể nào nhẫm lẫn được, đó chính là mùi thuốcn mỡ mà tự tay Niệm Nghiễn đã chuẩn bị cho Thôi Ân Trạch để khi nào đau hắn có thể thoa lên vết thương của mình. Nhưng hắn lấy nó ra vào lúc này để làm gì?
Vật thể lạnh lạnh bắt đầu tham tiến u huyệt của Niệm Nghiễn, không những không đau đớn mà còn ẩn chứa một chút khoái hoạt, hóa ra Thôi Ân Trạch dùng thuốc mỡ để. . . . . .
Niệm Nghiễn vô cùng tức giận, thuốc mỡ mà mình vất vả lắm mới điều chế được lại bị tên biến thái kia dùng cho mục đích xấu hổ này. Không chờ Niệm Nghiễn phản ứng, ngón tay thô to của Thôi Ân Trạch tiếp tục ra vào nơi cửa hậu.
nghĩ muốn chính mình tân tân khổ khổ điều phối đích thuốc mỡ lại bị chỉ loại công dụng này, cũng không chờ hắn phát biểu kháng nghị, nam nhân thô to đích ngón tay liền bắt đầu trừu sáp đứng lên.
“Mô. . . . . .A . . . . .” Thật là khó chịu, cảm giác dị vật xâm nhập phía sau khiến hạ thân đằng trước lại tiếp tục trướng căng. Quan trọng hơn, Niệm Nghiễn bắt đầu sợ hãi một chút, hai chân vì thế nên bắt đầu run run.
Nam nhân phía sau cảm nhận bảo bối của mình sợ được âu yếm nhưng không hề dừng lại, ngón tay càng đâm vào sâu hơn, như muốn chiếm đoạt thứ quý giá gì đó trong thâm cung sâu hun hút.
“A. . . . a . . .A” Một luồng khoái cảm khiến người ta say mê như thuốc phiện xông thẳng lên đại não. Đây là cảm giác gì? Sao trước nay chưa từng có?
Thôi Ân Trạch nhận thấy biến đổi thần kỳ của Niệm Nghiễn, cười khẽ, ngón tay tiếp tục mò sâu vào nơi vách tường nóng ấm khi nãy.
Không, không thể. . . . . . Đây là cảm giác gì, tại sao lại thích như vậy. . . . . . Thoải mái, rõ ràng không hề chạm tới thứ phía trước . . . . . .
“A. . . . . .” Nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, lại vội vàng lấy tay che miệng lại, Niệm Nghiễn sắp bị loại khoái cảm này làm cho phát điên mất, tiểu đệ vừa mới phát tiết lại tiếp tục ngẩng đầu, ngay lúc này, ngón tay thứ hai của Thôi Ân Trạch tiếp tục xông ra chiến trường, đâm thẳng vào cử thành đang hé mở, mời gọi.
Đau quá. . . . . .
Có điều thật sự là khoái cảm và hân hoan đã che lấp tất cả đau đớn, mệt mỏi phát sinh.
Khi ngón tay thứ ba của nam nhân tiếp tục thi hành nhiệm vụ, Niệm Nghiễn vì quá đau nên mới tỉnh táo lại một chút. Chỉ một lát sau, Thôi Ân Trạch rút hết quân về, thâm cung vì thế đột nhiên trống rỗng đến khó chịu – Niệm Nghiễn theo phản xạ mà lắc lắc cặp mông như luyến tiếc những thứ nóng rực vừa đi ra ngoài.
Không phải chờ lâu, Niệm Nghiễn úp mặt nên chỉ cảm nhận được hai bàn tay của Thôi Ân Trạch lập tức nắm gọn phần eo của mình, liên tiếp sau đó – một vật thể cứng, rắn khiến vùng da giữa hai cánh mông Niệm Nghiễn như tan chảy vì sức nóng của nó. . . . . .
A ——
Niệm Nghiễn dù sao vẫn chưa quen với thứ cự vật kia, lần nào nó tiến vào dù chỉ là một chút cũng khiến y phải nằm bò trên giường mất mấy ngày, còn đau thì ê ẩm tới cả tuần – Niệm Nghiễn lắc đầu liên tục, thắt lưng đong đưa không ngừng, hy vọng thoát khỏi trói buộc của nam nhân. Nam nhân phía sau từ nãy đến giờ vẫn luôn kiềm chế dục vọng bốc khói trong lòng, đến lúc này đã không thể giả vờ làm quân tử dịu dàng được nữa.
“Ba . . .” Thôi Ân Trạch phát mạnh vào bờ mông săn chắc của Niệm Nghiễn – chịu không nổi đôi gò bồng mơ co rút lại.
“Tiểu yêu tinh, mau đứng yên, nếu không ta sẽ hảo hảo trừng phạt ngươi!”
Cửa động thít chặt lại, vật thể to cứng mấy lần muốn vào nhưng đều thất bại, nam nhân càng thêm nôn nóng, dùng hai ngón tay tách nhẹ phần da nhăn nheo bên ngoài cửa động khiến phần da hồng hồng phía trong lộ cả ra ngoài – lần thứ hai thẳng tiến. . . . . .
Dương vật quá mức thô to của Thôi Ân Trạch từng bước từng bước tiến vào, nếu bị chặn lại, hắn lại rút nó ra một chút rồi lại tiếp tục mạnh mẽ mà tiến sâu hơn nữa – làn da mỏng bên ngoài hậu huyệt như một lớp màng quấn chặt lấy cự vật của nam nhân – hình ảnh *** mĩ vô cùng. . . . . . Đến khi Thôi Ân Trạch chìm ngập hoàn toàn trong thâm cung – Niệm Nghiễn bắt đầu nức nở.