CHƯƠNG 5 : GẶP LẠI NGƯỜI XƯA
Sáu năm không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhưng so với những gì còn lại trong trí nhớ của Niệm Nghiễn cũng không khác nhau là mấy. Vẫn là những đám đông nhộn nhịp, vẫn có những cửa hiệu tấp nập, còn có cả những tiếng rao hàng thánh thót vang lên. Nhìn vào những khuôn mặt xa lạ, trong lòng hắn không biết là loại cảm xúc gì, có một việc mà hắn không thể không làm nhưng lại có một lực cản vô hình nào đó ngăn không cho hắn ra tay. Hắn cứ như vậy đi mặc dù chẳng biết đi đâu, hết thị trấn này lại qua huyện thị nọ. Hết bạc, hắn bèn đi xem bệnh bốc thuốc, dù bệnh nặng hay nhẹ hắn đều không nề hạ, không ngại sang hèn đều đối xử như nhau. Ba tháng xuống núi quả thật cũng coi như có chút thành tựu. Ba tháng cứ như vậy đã trôi qua rất nhanh.
Ngô Châu vốn dĩ rất huyên náo, tập trung tất cả tài phú của vùng Giang Nam, nơi nơi rộn ràng, trên đường người đến kẻ đi. Cho dù trời tối, trên đường đèn đuốc sáng trưng, sợ là kinh thành hoa lệ cũng chỉ đến thế mà thôi. Sau khi đến một quán trọ trong Ngô Châu, Niệm Nghiễn ngồi ở lầu một dùng cơm. Quán trọ tuy nhỏ, khách khứa cũng không ít, hơn mười cái bàn ăn đều có người, không khí cũng khá nhộn nhịp.
“Ai, các ngươi có nghe nói không, Ngô Châu chúng ta sắp xảy ra đại sự a~~~” người ta nói ba nữ nhân tạo thành một cái chợ, kỳ thật chỉ cần một nam nhân cũng có thể thành một cái chợ
“A? Phải không, ngươi mau nói rõ coi, tin tức quả là nhạy bén a.” Lập tức có người phụ họa.
“Muội phu của ta là nha sai của tri huyện, phải mất mấy lượng bạc mới hỏi được tin tức từ Lưu sư gia kia a~~~”
“A, chuyện đó chắc hẳn là đại sự.” người thích xem náo nhiệt kéo đến ngày càng nhiều
“Một khi đã như vậy, đừng vòng vo nữa, nói mau đi.”
“Chuyện này, ta nói, các ngươi không được nói lung tung a, đây chính là chuyện cơ mật của triều định.”
“Được rồi, được rồi, nói mau đi, chúng ta mà ngươi còn không tin a.”
Tiếp theo, mấy nam nhân chụm đầu lại với nhau thì thầm to nhỏ. Niệm Nghiễn ngồi một bên dùng bữa cũng không có hứng thú theo dõi vì chắc chắn cũng chẳng có chuyện gì liên quan đến hắn. Bỗng nhiên hai chữ “Bệ hạ” lại lọt vào tai y khiến y mộ phen chấn động—–
“Nghe nói bệ hạ hiện giờ đang ở Ngô Châu để cùng với vài kẻ trên giang hồ ký kết hiệp ước gì đó. Những năm gần đây, triều đình và giang hồ tranh chấp ngày càng nhiều. Triều đình muốn thống nhất thiên hạ ắt phải diệt Chi Kiếm sơn trang ở phía nam, ma giáo ở hướng Tây, thế lực bạo loạn ở phương Bắc. Ngoài ra, triều đình còn muốn đem một phần võ lâm nhân sĩ thu nhận làm quan lại vì hoàng thất mà hoạt động. Nhưng người trong giang hồ lại không thích ràng buộc, không muốn triều đình nhúng tay vào chuyện trên giang hồ. Hai bên không ngừng đối chọi, lưỡng bại câu thương, lúc này mới muốn cùng nau ký hiệp ước. Nội dung ra sao tất nhiên là ta không biết, chỉ có quan phủ và một số người nắm rõ. Ký kết diễn ra ở đâu ta cũng không biết a~~~~”
“Như vậy, nói cách khác, bệ hạ sẽ bí mật đến đây?”
“Điều đó là đương nhiên, mang theo nhiều nhân mã dễ khiến người khác chú ý, nhiều khả năng bệ hạ sẽ âm thầm tiến vào Ngô Châu.”
“Như thế không phải là cực kỳ nguy hiểm sao?”
“Sợ cái gì? Bệ hạ võ công cái thế, ai có khả năng làm bị thương hắn, ngươi đã quên bốn năm trước bệ hạ một mình tiến vào doanh trại của phản loạn phương bắc khiến vô số kẻ phải bỏ mạng a ~~~~~~”
“A. . . . . . . . . . . .”
Niệm Nghiễn chẳng còn tâm trạng nào để ngồi đó tiếp tục nghe những nam nhân kia chuyện phiếm. Hắn chỉ biết nam nhân kia muốn tới đây, lại muốn đi một mình, thật là trời cao phù hộ, nhanh như vậy đã có thể tìm được kẻ thù của mình, đúng là cơ hội ngàn năm có một. Nhưng vấn đề là. . . . . . thấy hắn rồi thì sao? Giết hắn ư? Vấn đề Niệm Nghiễn trăn trở suốt thời gian qua lại đến. Hắn luôn băn khoăn là hắn hận nam nhân kia hay là ghen tị vì mẫu thân đã giành hết tình cảm cho kẻ bạc tình đó. Suy nghĩ, lo lắng, hắn chẳng còn biết gì nữa. Niệm Nghiễn cưỡi ngựa chạy thẳng ra khỏi thành, hắn chạy như điên như muốn vứt bỏ đi nỗi lòng náo động để tìm lấy một tia bình yên.
Tuy rằng Ngô Châu vốn huyên náo, nhưng ngoại thành Ngô Châu vẫn là cảnh sắc non nước hữu tình đặc trưng của vùng Giang Nam. Cảnh vật trước mắt làm hắn nhớ tới khoảng thời gian sáu năm trên núi Bích Nguyên, nhớ tới sư huynh muội. Phải chăng bọn họ còn đang trách mình không từ mà biệt? Lúc ở cùng với bọn họ thì thấy bọn họ tranh cãi thật ầm ĩ, phiền phức. Khi đi xa lại nhớ sự phiền phức đó, con người quả thật là mâu thuẫn tới cực điểm.
Đem ngựa buộc vào một thân cây, hắn chậm rãi bước vào trong rừng, bất chợt cảm thấy may mắn vì trong lòng cũng đã xuất hiện một chút thanh thản. Với tay hái một đóa hoa dại đặt trên tay thưởng thức, khóe miệng nổi lên ý cười. Niệm Nghiễm mải mê đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không ngờ nhất cử nhất động của hắn đang được một người ẩn nấp đâu đó thu vào trong mắt.
Ngồi trên cây ngô đồng gần đó, có kẻ đang mừng thầm vì mình thật tốt số. Vốn tưởng rằng lần này tới Giang Nam vì trách nhiệm trọng đại nên chẳng có gì là vui vẻ, hắn buồn chán chạy vào ngủ tạm nơi núi rừng thanh tĩnh không ngờ lại thấy được khung cảnh nên thơ đến thế.
Thiếu niên kia quả thực rất hợp với khẩu vị của hắn, áo lam giản dị không che dấu được vẻ thanh tú rạng ngời, trên gương mặt tuấn lãng xuất hiện thần thái mơ hồ đáng yêu. Chỉ là một thiếu niên nhưng lại có vẻ âm trầm, kín đáo. Dáng người cao ráo càng tôn thêm vẻ quyến rũ không thốt nên lời của y. Làn da của mỹ nhân trắng như tuyết phi thường gợi cảm – quả thực là một con mồi không thể bỏ qua. Mặc dù có rất nhiều mỹ nữ kiều đồng đã từng qua tay hắn nhưng kẻ có được tư chất như thiếu niên này hắn chưa từng thấy qua. Hắn nghĩ, chuyến đi Giang Nam lần này rốt cuộc cũng đã có người để bầu bạn, nhưng mà có kẻ không thức thời đã đánh gãy suy nghĩ của hắn.
“Đã lâu không gặp a!” Một nữ tử áo xanh cất giọng.
“Chúng ta nên hảo hảo tiếp đón đi!” giọng nói oang oang của một nam tử áo lam cường tráng.
Hai giọng nói lần lượt vang lên đồng thời khiến thiếu niên và nam nhân kinh động.
“Thực xin lỗi , ta đang mải ngắm mỹ nhân, quả thực không để ý tới các ngươi, các ngươi là do giáo chủ phái tới? Chẳng hay hắn vẫn hảo a?” Bộ dạng nhàn nhã, tự đắc của nam nhân không hề thay đổi.
“Giáo chủ vẫn tốt, đa tạ quan tâm , giáo chủ đặc biệt phân phó chúng ta đến đây tặng lễ vật cho ngài.” Nói xong, hai người vung tay chuẩn bị xuất chiêu.
“Hắn quả nhiên rất khách khí a, chắc là do trẫm đã chăm sóc người thân cho hắn trước lúc lâm chung, hắn phái tới thanh lam hai đại hộ vệ đón tiếp trẫm a?” Lời nói tưởng như vô ý nhưng ẩn hiên trong đó là sự cảnh giác cao độ.
“Trẫm” ? ? Trong đầu Niệm Nghiễn lập tức nổ tung, nãy giờ vẫn quay lưng về phía nam nhân, y bây giờ chợt khẽ quay đầu về phía sau. Là hắn! ? Niệm Nghiễn không thể tin vào mắt mình, trong tình huống này y lại có thể gặp hắn? Ân Trạch? Theo bản năng, Niệm Nghiễn nắm chặt túi nhỏ trong tay, hai mắt chằm chằm nhìn vào kẻ thù nhiều năm không gặp.
Ông trời đối với nam nhân kia quả nhiên không bạc. Sáu năm, hắn bây giờ so với hình ảnh trong trí nhớ của Niệm Nghiễn cũng không khác biệt là mấy, nếu có cũng chỉ là khí phách trên người hắn càng thêm kiêu ngạo. Dáng vẻ bệ vệ, hào khí ngút ngàn, hắn đang cùng một thanh một lam chuẩn bị giao đấu nhưng thần thái vẫn không thay đổi, trấn tĩnh tự nhiên, không đem kẻ nào để vào mắt!
Hận hắn! Hận hắn! Vẫn là hận hắn, vấn đề quấn chặt lấy hắn nhiều năm qua chung quy cũng có đáp áp. Sáu năm trước, mẫu thân đầm địa năm trên vũng máu, tâm can y như bị cào xé, cảm giác chân thật đó vẫn còn, thật đến độ khắc cốt ghi tâm. Không thể quên được, nhìn Thôi Ân Trạch trước mắt, Niệm Nghiễn nắm chặt hai nắm đấm.
Không phát hiện người bên ngoài, thanh hai hai người thị vệ hết sức chăm chú nhìn đối tượng trước mắt. Quả nhiên không hổ là đế vương, là người duy nhất mà giáo chủ kiêng dè. Họ sẽ không lấy tính mạng hắn, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ giáo chủ giao cho là được. Thôi Ân Trạch lai mở miệng.
“Giáo chủ các ngươi không muốn lấy mạng ta phải không? Thứ nhất, ta chết hắn cũng chẳng được lợi gì. Thứ hai, nếu muốn giết ta chắc chắn hắn sẽ tự mình tìm đến, ta đoán mục đích của các ngươi là muốn phá hủy Bàn Long đại hội này!”
“Hãy bớt sàm ngôn đi!” Trong lòng hai kẻ này đã sớm bội phục khả năng phân tích sáng suốt của nam nhân.
“Chỉ dựa vào hai ngươi. . . . . . Tứ đại hộ pháp đâu?”
Thanh lam hai người không trả lời, chỉ nhanh tay lấy ra một đồ vật gì đó, Thôi Ân Trạch không nhìn rõ phía trước, đồ vật đó đã nhanh chóng phóng tới hướng Thôi Ân Trạch kèm theo là mấy trăm ngân châm tỏa ra bốn hướng. Tốc độ vô cùng nhanh chóng, Thôi Ân Trạch không nghĩ trên đời lại có loại ám khí như vậy, kinh hãi không kịp né tránh. Mấy chục ngân châm rất nhan đã cắm trên người hắn.
“A. . . . . .”
“Ngươi đừng cố gắng dụng công vô ích, châm này do giáo chủ tiền nhiệm dốc lòng nghiên cứu tìm ra. Ám khí này, trên đời này chỉ có một bộ duy nhất. Châm này có độc nhưng chỉ khiến ngươi hôn mê, mấy canh giờ sau có thể tỉnh lại nhưng lợi hại ở chỗ độc này sẽ khiến hai mắt ngươi bị mù, cho nên. . . . . . Ngươi tự cầu nhiều phúc đi!” Nói xong, thanh lam hai người liền không thấy bóng dáng.
“A, ta. . . . . . mắt của ta.” Không chỉ là mắt, toàn thân đều đau đớn. Trong đầu hắn không thể suy nghĩ được gì, cả người mệt mỏi. Một lát sau, Thôi Ân Trạch thật sự chống đỡ không được, ngã xuống trên mặt đất.
Núi rừng lại khôi phục yên tĩnh sâu thẳm, chỉ còn lại một người nằm yên hôn mê bất tỉnh cùng một thiếu nhân đứng cạnh không biết nên làm gì.
Phải làm sao bây giờ?. . . . .Không thể giết hắn, chết như vậy quả thật là quá dễ dàng cho hắn, hơn nữa mẫu thân trên trời có linh thiêng chắc chắn không muốn ta giống một tên tiểu nhân bỉ ổi thừa nước đục thả câu, thừa dịp người khác hôn mê rồi xuống tay. Chờ hắn tỉnh rồi tính sau, còn có cả chuyện về đôi mắt của hắn nữa. . . . . . Y chưa bao giờ nghe nói tới loại ám khí lợi hại như vậy? E rằng sư phụ cũng không biết a? Quên đi, quên đi, trước tiên nên đem hắn trở về đã. Trong đầu y chợt nhớ lại chuyện vừa xảy ra, quả thật là chưa bao giờ thấy qua kẻ vô tình kia lại có dáng vẻ hoảng hốt như vậy, cứ nghĩ rằng hắn lúc nào cũng cao cao tại thượng, coi trời bằng vung. . . . . .
Một nén hương sau, Thôi Ân Trạch đã nằm trên giường của Niệm Nghiễn trong khách ***.