Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 376: Chương 376: Điên cuồng




Một lời nhận thua thẳng thắng đến từ phía Ngọc La Tông, bọn họ không còn chút hi vọng nào để chiến đấu với nhóm Dạ Phong cả, phụ trợ hệ hồn sư đã bị hạ, ba mẫn công có tác dụng tiên phong cũng đã bị thổi bay ra bên ngoài, không một ai còn có sức chiến đấu.

Hai con hung thú phía Tinh Nguyệt Môn vẫn đứng thản nhiên nhìn bọn họ, Dạ Vũ và Hình Tử có vẻ không vội để loại bọn họ đi lắm, nhưng hồn hoàn đỏ rực mười vạn năm đang tỏa sáng sau lưng Hình Tử cứ như một con dao mạnh mẽ đang kề sát cổ bọn họ

“Sống hay chết?”

Tuy không nói ra thành lời, nhưng như có một con hung thú sau lưng Hình Tử, đe dọa đến từ một hồn đế đỉnh cao trực tiếp đẩy bọn họ xuống đáy địa ngục, cô gái bên cạnh còn đứng ở bên cạnh chơi đùa với khẩu súng của mình.

Bọn họ tuy không thông minh nhưng cũng không điên đến độ trực tiếp đi tìm chết, khẩu súng lúc nãy của Dạ Vũ rõ ràng chỉ một bấm là có thể thổi bay Man Đại văng thẳng ra ngoài, nhìn vách tường để lại một hố sâu sẽ biết uy lực của nó kinh khủng đến nhường nào.

“Trận đấu kết thúc, nhóm chiến thắng chính là Tinh Nguyệt Môn đến từ Tinh La Quốc, mọi người vỗ tay”

Trọng tài sau khi nghe được âm thanh bỏ cuộc của Ngọc La Tông, ông nhanh chóng tuyên bố kết quả trận đấu, nếu như để mọi thứ lâu dài hơn, đến chính bản thân ông cũng không biết mọi chuyện sẽ ra sau

Nhìn thật sâu vào cô bé nhỏ phía trước, Dạ Vũ, cô ta hẳn phải là một hồn đạo sư đi? thứ hồn đạo khí trong tay cô ta là thứ gì mà có thể thổi tung một hồn vương dễ dàng đến thế? Còn thằng nhóc có sáu hoàn, trong đó có một hồn hoàn màu đỏ này là ai? Tinh Nguyệt Môn rốt cuộc là con quái vật gì vậy?

“Húuuuuuuuuuuu, tuyệt vời”

“Tinh Nguyệt Môn, Tinh Nguyệt Môn!!!!”

……..

Những âm thanh reo hò sau những bất ngờ liên tục, cho đến lúc cuối cùng, người chiến thắng là người hưởng hết mọi vinh quang của đấu trường.

Nhóm Dạ Phong nhanh chóng rời khỏi sàn đấu, quay trở lại vị trí của Hình Na, trong khi đi Đình Bảo và mọi người có phần ngạc nhiên nhìn vào Hình Tử, sau đó bọn họ lại có chút kỳ lạ nhìn Hình Tuyết.

Dù cho bọn họ biết những đứa trẻ này mạnh hơn bình thường, nhưng mà với hình tượng ăn hóa vô dụng của Hình Tử vậy mà lại có được một hồn hoàn mười vạn năm, thế này là thế quái nào? đến chính cả các thành viên của Tinh Nguyệt Môn còn không có hồn hoàn khủng khiếp như thằng bé.

“ Nè, Hình Tử, hồn hoàn mười vạn năm của nhóc ….?”

Đình Bảo mở miệng ra hỏi, anh khá quan tâm đến hồn hoàn mười vạn năm này, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía Hình Tử.

“Hả? Hồn hoàn mười vạn năm? hồn hoàn màu đỏ ư? Do em sao chép ngang với mức độ hồn hoàn của Na tỷ nên nó ra vậy, dù sao thì em cũng là năng lực bản thể của Na tỷ mà!”

Hình Tử còn ngơ ngác không hiểu gì trả lời, cậu vốn là chòm sao phù hộ cho Hình Na, năng lực của cậu gắn liền với thực lực vốn có của cô, cho nên việc sao chép ra một hồn hoàn mười vạn năm là hoàn toàn bình thường.

Nhưng ý nghĩa của mười vạn năm hồn hoàn ở Đấu La Đại Lục thì lại không tầm thường chút nào, chỉ một cái hồn hoàn thôi đã có thể gây nên thảm chiến đổ máu tranh giành, nếu không cẩn thận né tránh, sợ rằng sau này Hình Tử sẽ là mục tiêu cho các Phong hào đấu la khác ngắm đến.

Một hồn hoàn mười vạn năm chắc chắn là sẽ không cướp đi được, nhưng một hồn cốt mười vạn năm thì lại khác, với tỷ lệ trăm phần trăm rơi ra hồn cốt, một trong hai loại báu vật có giá trị nhất của mười vạn năm hồn thú, thứ mà các phong hào đấu la khác thèm nhỏ dãi.

“ Thực lực của nhóc sẽ đi liền với thực lực của Tiểu Na?”

Dạ Phong nhận ra điểm mấu chốt, không quan trọng Hình Tử tu luyện bao nhiêu, quan trọng là Hình Na mạnh bao nhiêu thì thằng nhóc cũng trở nên khủng hơn chừng đấy, thực lực của thằng bé tăng lên không phải do tự thân tu luyện, cách để mạnh mẽ lên thật thoải mái và nhàn hạ ….

“Vâng, Na tỷ càng mạnh thì em cũng càng mạnh”

Gật đầu một cái ngon rơ làm mọi người có xúc động muốn đập chết thằng bé, bọn họ ai cũng tu luyện phọt máu ra chỉ để tăng lên tu vi từng chút một, còn thằng nhóc này ngồi chơi uống trà ăn bánh cũng mạnh lên, ông trời ơi, sao lại bất công như vậy a …..

“Vậy Tuyết nhi, lúc nãy em đã làm gì vậy?”

Tiêu Linh thì lại để ý Hình Tuyết hơn, nhớ không nhầm thì lúc nãy con bé chỉ liếc tên hồn sư bên Ngọc La Tông một cái, hắn lập tức gục ngã không còn năng lực chiến đấu ngay lập tức.

Cho dù có là bảy mươi vạn năm hồn thú thì bây giờ con bé cũng mới chỉ là một đứa nhỏ mười bốn tuổi, làm thế nào mà có thể mạnh như vậy?

“Áp chế tuyệt đối”

Hình Tuyết còn chưa trả lời thì Dạ Vũ đã trả lời thay cho Tiêu Linh, cô chỉ đơn giản nói ra bốn chữ.

“Cậu còn nhớ cái lần Tiểu Na sử dụng võ hồn Glaceon có băng thuộc tính cực hạn hay không? sự áp chế đó tương tự với lúc cậu cảm nhận khi đó, chỉ có điều, nó mãnh liệt hơn gấp một trăm lần, một ngàn lần!!!!”

Dạ Vũ đơn giản nhắc lại ký ức hồi cả đám đi săn hồn thú, chỉ một chút băng giá lạnh đến tận xương tủy của Hình Na đã làm cho cả Tiêu Linh và Tôn Vũ run sợ ngay lập tức, nhắc đến đây cả hai người đều không tự chủ rợn mình nhìn về phía Hình Na đang đứng bên trong.

“Khủng khiếp gấp một ngàn lần?”

Tiêu Linh cảm thấy ớn lạnh khắp người lặp lại một lần nữa như thể chưa hoàn toàn tin tưởng lắm.

“ Băng tuyết của ma ma đúng là băng tuyết cực hạn thuộc tính, nhưng so với chân chính chúa tể băng giá vùng bắc cực như em thì vẫn còn kém một đoạn khá xa, Tuyết đế được xưng là đế hoàng của băng tuyết, đứng thứ ba trong thập đại hung thú của Đấu La Đại Lục không phải là danh hão đâu”

Hình Tuyết đơn giản trả lời, trong khi con bé vừa nói, băng giá bắt đầu nới rộng ra cho mọi người cảm nhận, đến cả Dạ Phong còn phải nhíu mày cười thú vị… băng giá này, quá điên cuồng rồi!

“ Mọi người, làm tốt lắm, toàn bộ khán giả trở nên điên cuồng vì các cậu rồi kìa!”

Ngồi ở bên trong nghỉ ngơi, Hình Na nhẹ nhàng như một nàng công chúa của tự nhiên, cô bước nhẹ về phía trước chào đón mọi người, nở nụ cười khẽ ôm lấy Hình Tuyết chỉ về phía khán giả khắp đấu trường mà nói.

Tiếng reo hò từ nãy đến giờ vẫn không dứt, ấn tượng của Tinh Nguyệt Môn để lại là quá sâu sắc, có rất nhiều tông môn và học viện sợ hãi trước thực lực của bọn họ, thậm chí còn có người đốt nhang cầu nguyện cho không phải gặp bọn họ sớm.

“Tinh Nguyệt Môn, Tinh Nguyệt Môn, Tinh Nguyệt Môn vô địch”

“Quá tuyệt vời, tôi thành fan trung thành của bọn họ rồi!!!!”

“Tinh Nguyệt Môn bá chủ trận tỷ thí này!!”

……..

“Thế nào?”

“Không tệ!!”

Thản nhiên hỏi, rồi cũng thản nhiên trả lời, cả đám Hình Na cười nhẹ thỏa mãn trước sự hưng phấn của khán giả và sự lo lắng của các đối thủ khác trong đấu trường này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.