Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 163: Chương 163: Gemini, Năng lực mới, Tạm biệt




“Gemini? Năng lực của em thuộc chòm này? Vậy thì em sẽ có những khả năng gì?” Hình Na ngạc nhiên trước sự di động của cây kim trên la bàn 12 cung hoàng đạo, tất cả chúng đều có một ý nghĩa nào đó, không phải là cô không có mối liên kết với 11 cung còn lại, mà nó chỉ là cung Song Tử có một mối liên kết mạnh mẽ hơn tất cả những cung khác thôi.

“Hả? Đừng hỏi anh, năng lực của em, chính em biết chứ làm sao anh biết được” Eim đầy hắc tuyến, đừng lúc nào cũng hỏi anh mày chứ nhóc.

“Chính bản thân em biết ư???” Hình Na trừng mắt ra, cô không hiểu ý của Eim, cô vừa mới thức tỉnh, giờ cô không biết cái quẹo gì cả về sức mạnh của mình, làm sao cô có thể hiểu được năng lực của mình là gì cơ chứ?

Đưa ngón tay ra chỉ vào ngực của Hình Na, Eim cúi đầu lại gần đưa sát vào khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, hơi thở va chạm thật gần, thật quyến rũ.

Cặp mắt lung linh nhìn nhau như những viên pha lê quý giá, cả màu lưu ly lẫn màu nâu hạt dẻ từ hai bên, nó long lanh như sắp chảy ra nước, thật xinh đẹp, lại thật quyến rũ, anh muốn liếm lên khóe mắt của cô quá.

“Hãy hỏi chính trái tim của em, năng lực của tinh linh, nó không phải là một thứ đồ vật hay một thứ vô tri vô thức, nó là một sinh mệnh thể có ý thức riêng của mình!” Khép mắt lại, tựa trán mình vào trán cô, Eim nói ra từng lời một cách nhẹ nhàng, hơi thở đầy khí tức nam tính dồn dập vào mặt Hình Na làm cô đỏ bừng như trái táo đỏ mọng.

Cô có thể cảm thấy, nhịp đập của đối phương, hơi thở nhẹ nhàng, ánh mắt cưng chìu, nhiệt độ của bờ trán Eim, tất cả, tất cả mọi thứ làm cô trở nên rung động.

“Hỏi chính trái tim ư?” Hình Na vô thức lặp lại lời của Eim, đưa một tay sờ lên ngực trái của mình, tiếng tim bản thân đang đập đang trở nên nhanh hơn, không biết liệu có phải là vì năng lực mới xuất hiện hay không, hay là vì hành động ái muội của Eim mà tim cô trở nên loạn nhịp.

Hai người vẫn cứ giữ vững tư thế bá đạo đó, Eim dường như muốn khắc sâu hơi thở này, linh hồn này, độ ấm này, anh muốn đem đi tất cả trước khi một lần nữa rời đi, cảm xúc của tinh linh, tình cảm của tinh linh, mọi thứ thật bi ai a.

“Khụ khụ” Đám Dạ Phong lúc này đã thức dậy, mà thực chất thì bọn nhóc này cũng đâu có ngất đi, chúng chỉ là đang mệt mỏi không cử động được thôi, chứ từ đầu đến cuối quá trình bọn họ vẫn nhìn thấy rõ mồn một, thật ái muội, thức ăn cho chó ngập mặt luôn, coi như Tiêu Linh và Tôn Vũ cũng chưa có thể hiện cảm xúc rõ ràng như họ.

Trong đám nhóc này, ai cũng bật lên cặp mắt mode ngưỡng mộ tình cảm của Hình Na và Eim, tuy nhiên, có một cô bé đang thở phào nhẹ nhỏm, đó chình là Tiêu Linh.

Trước kia, cô từng nghĩ rằng mình yêu thích Hình Na, yêu cô như hai người trưởng thành đến với nhau, nhưng giờ cô mới nhận ra, mọi thứ không hoàn toàn đúng, cô chỉ là quá cố chấp và muốn dựa dẫm một ai đó mà thôi.

Đột nhiên một cảm giác ấm áp tiến đến ôm lấy lòng bàn tay cô, sự tự tin và tấm lòng muốn bảo vệ cô, cô cảm nhận được cảm giác này.

“Có anh rồi, không sao đâu, để anh lo nhé” Nói thật nhỏ đủ để chỉ hai người có thể lắng nghe, Tôn Vũ lựa cơ hội rất chuẩn, anh bây giờ như một người đàn ông đáng tin cậy có bờ vai vững chắc, đủ rộng lớn để Tiêu Linh có thể dựa vào.

Mở mắt to ra nhìn thật kỹ khuôn mặt người con trai này, aaa, thật là, “Đồ ngốc” cô dúi đầu mình vào lồng ngực của Tôn Vũ, chết tiệt, cô không thể để ai biết là giờ cô đang xúc động đến muốn khóc rồi.

Đình Bảo và Dạ Vũ nhìn nhau, hai người cũng khá hiểu nhau, không ai nói một lời, cứ để cho hai cặp đôi đó thoải mái ân ái mù mắt chó đi, anh và cô, chí ít, cũng không hề cô đơn nhỉ?

“Uầy, lũ khốn nạn, dám cho anh mày ra rìa à!!” Dạ Phong nhìn trước, nhìn trái, nhìn phải, mỗi phía là một cặp tình nhân đang anh anh em em, thật ngứa mắt chết đi được, còn nữa, tên Tiểu Bảo kia, ai cho phép mi liếc mắt đưa tình với em gái ta, anh hai chưa cho phép chúng mày nghe chưa!!!

Trở lại về phía Hình Na và Eim, anh rời khỏi hơi thở ấm áp của cô, đồng thời để lại trên người cô hơi thở của anh, móc từ túi ra một tờ giấy đưa cho Hình Na, anh nhẹ nhàng thở ra tiếc nuối mà nói.

“Đây là danh sách vị trí của 18 con long hệ hồn thú có niên kỷ từ vạn năm đến 2 vạn năm trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, em có thể tiếp tục săn giết sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, thời gian của anh đã sắp hết rồi!”

“Eim, anh phải đi sao?” Hình Na có chút không nỡ buông, mặc dù anh chỉ ở với bọn họ vỏn vẹn trong vòng một tuần, nhưng cảm xúc này, mọi thứ đều là chân thật, cô không muốn rời xa anh a.

“Ha ha, anh cũng không muốn rời xa nhóc đâu, thế nào, có quà từ biệt cho anh không?” Eim cười cười nói giỡn, cô nhóc này, lúc bình thường thì mạnh mẽ ghê gớm, thế nhưng mà đến những lúc chia tay cô không khác gì một cô bé bình thường khát vọng tình cảm cả, tuy vậy, nhìn cô lúc này, thật dễ thương a.

Hình Na cúi đầu một lúc, cô không làm bất cứ cử động nào cả làm Eim tưởng rằng anh đã đến lúc có thể đi được rồi, nhưng đột nhiên lúc này cô mới cử động, bước lên một bước, một tay đưa lên nắm lấy bờ ngực rắn chắc của Eim, kéo anh xuống cùng độ cao với mình.

Đưa mặt dán sát lấy khuôn mặt quyến rũ của Eim, tay còn lại vòng sang sau lưng, cố gắng ôm anh thật chặt, Hình Na lập tức đưa bờ môi của mình dính chặt vào bờ môi của Eim, đưa lưỡi ra cạy khe miệng của anh.

Eim ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của Hình Na, cô thật mạnh dạn và bá đạo, muốn chiếm thế chủ động sao? Khoan, đây là!!!

Một cảm giác ướt át, lưỡi anh đang chạm với lưỡi Hình Na, hai cảm xúc mãnh liệt đến với nhau, mọi thứ của anh, Hình Na đều muốn, khuôn mặt này, hơi thở này, bờ môi này, nó là của cô!

“Ừng ực, ưm, ư” Một nụ hôn thật sâu, thật dài, hai người như đang nuốt chửng lấy nhau, chỉ sau một lúc, Eim đã chiếm thế chủ động, anh tiến vào cái động ẩm ướt của Hình Na mà hút lấy dịch ngọt, hàm răng vô ý ma sát làm cánh môi cô chảy máu, nhưng nó vẫn rất ngon, anh muốn cứ thế này hôn cô mãi.

Hai người cứ thế dính sát vào nhau, hôn một cách điên cuồng mà không quan tâm đến tụi nhóc kia đang xem hết từ đầu đến cuối! Thật bạo tạc a, quá điên cuồng, không phải hai người là anh em sao? Thấy chưa, ta đã bảo mà, giữa hai người có gian tình!!!

Nụ hôn kéo dài thật lâu, cho đến khi hai người hết đi không khí để thở, bờ môi rời xa nhau ra trong tiếc nuối, khóe miệng của họ dính lấy nước miếng của đối phương, thật ướt át!

“Đây là quà chia tay, thỏa mãn không a?” Hình Na làm xong mới thấy xấu hổ, cô cúi gục đầu xuống lao vào vòng tay của Eim một lần nữa, chết tiệt, cô không thể để cho anh ta thấy khuôn mặt đỏ chót của mình, thật xấu hổ.

Đưa tay xoa đầu cô, Eim hít lấy mùi hương từ tóc, nhẹ nhàng cười ra tiếng, “Không thỏa mãn đâu a, anh còn muốn nhiều hơn nữa cơ!” Nói thật dục vọng của mình, anh đưa tay vén mái tóc của Hình Na lên, tiện thể để khuôn mặt cô nhìn thật sâu cặp mắt của anh.

Mặc dù nói ra những lời nói như vậy, nhưng trong mắt anh ngoại trừ cảm giác dâm dục, đa phần động lại trong đôi mắt đó là sự tiếc nuối và không tha, cảm xúc của anh, chỉ một mình cô có thể nhìn thấy được thôi.

“Tạm biệt, hi vọng chúng ta sớm gặp lại, người anh yêu” Eim thủ thỉ rồi hóa thành bọt biển biến mất khỏi Sử Lai Khắc, để lại mình Hình Na và đám nhóc Tinh Nguyệt Môn tại đây.

Tại một nơi khác, một nơi rất xa, nơi mà Eim đang tiến đến, nơi đó có một cô gái giống hệt Eim, tất nhiên người đó không là ai khác ngoài Alvis.

“Người ta yêu, à! Ha ha, không ngờ có một ngày ta lại sa vào lưới tình với một nhân loại” Alvis ôm lấy ngực mình, cảm xúc của cô và cảm xúc của Eim là một, vốn dĩ cô và anh ta là một thể, lời nói của Eim đã hoàn toàn thức tỉnh thứ cảm xúc mà cô đang che dấu.

“Nhưng mà, ta không hối hận, phải không? Tiểu Na, cố gắng nhanh trở nên mạnh hơn nữa đi a” Một thân hình của cậu bé tầm 15 tuổi xuất hiện, Eim đã trở lại và rời khỏi Hình Na, bọn họ đã kiệt sức hết rồi, từ giờ trở đi, con đường thật dài phía trước Hình Na phải tự bước một mình thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.