Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 148: Chương 148: Giải bày cảm xúc, 3 vị Phong hào đấu la




Cho đến khi màn đêm rời đi, bầu trời lại hừng sáng, đám nhóc Tôn Vũ cũng dần thức dậy sau màn đêm, khóe mắt của bọn trẻ này vẫn còn đỏ hoe, xem ra hôm qua bọn họ đã khóc rất nhiều.

“Tiểu Naaaa, Dạ Phong caaaa ” Dạ Vũ và Tiêu Linh là hai người con gái, họ có thể bộc lộ cảm xúc rõ hơn, dứt khoát hơn so với hai người con trai là Tôn Vũ và Đình Bảo

Dù sao thì hai đứa con trai mà vừa khóc vừa lao vào ôm nhau cảm giác vẫn cứ rợn rợn sao ấy, nói chung bày tỏ cảm xúc thì cứ để mấy đứa con gái thể hiện thôi, đấng mày râu mấy ông thì cứ đứng một bên quan sát là được.

“Hức hức, tiểu Na, mình cứ tưởng là cậu đã …” Tiêu Linh gào khóc, không biết lúc cô nhận ra phía sau bọn họ đã không có Hình Na và Dạ Phong thì cô cảm thấy suy sụp thế nào đâu, lúc đó cô đã mất đi khả năng khống chế cảm xúc của mình, cô còn lỡ tay tát Đình Bảo, mặc dù lúc đó cô đã xin lỗi và Đình Bảo đã bỏ qua, tuy nhiên trong lòng cô vẫn còn sự áy náy.

Nếu không phải lúc ấy bỏ trốn Tôn Vũ gào cô, nói không chừng lúc đó cô thật sự lên cơn lao về phía Hình Na mà chạy thật sự.

Thứ đáng sợ phải là cái đằng sau, lúc mà Dạ Vũ thức tỉnh mới là kinh hồn, cũng may là có Đình Bảo da dày thịt béo cản lại, hơn nữa lúc đầu Dạ Vũ còn bất tỉnh, chưa cử động được nên họ đã đi được một khoảng khá xa.

Không ai ngờ rằng một cô gái bình tĩnh và im lặng như Dạ Vũ lên cơn lại đáng sợ đến vậy, khi nghe tin Dạ Phong ca và Hình Na quyết tâm dùng thân mình bảo vệ bọn họ thoát khỏi con mười vạn năm hồn thú Tử Ma Voi, cô đã điên cuồng muốn lao lại phía bọn họ.

Thứ nhất là bọn họ đã đi được một khoảng khá xa, thứ hai là có mọi người khuyên ngăn nên Dạ Vũ cuối cùng sau khi nổi điên đến kiệt sức, Đình Bảo mới tiếp tục bế cô bỏ trốn tiếp.

“Tiểu Bảo, cảm ơn em” Dạ Phong chân thành cảm ơn Đình Bảo, nhìn những vết thương mới toanh trên thân thể của cậu ta, anh thừa sức biết đó là những vết tích do Dạ Vũ gây ra khi nỗi điên, trước đây cô cũng từng như vậy một lần, chỉ một lần, khi biết tin rằng mẹ của bọn họ …

“Không có gì, dù sao thì Tiểu Vũ cũng rất quan trọng với em” Đình Bảo nói thẳng với Dạ Phong, cũng không có vấn đề gì to lớn, mấy vết thương nhỏ thôi mà, ai tu luyện đến mức này chả phải chịu qua đau khổ khó khăn gian nan, coi như cho Dạ Vũ cầm dao đâm chết cậu cũng không nhờn, dù sao thì mạng sống này cũng là bọn họ cứu ra, coi như trả lại cho mọi người đi.

“Xin lỗi” Dạ Phong lại gần xoa đầu Đình Bảo, cậu nhóc này, thật là.

Đứng ở phía một bên ở cạnh Hình Na, Dạ Vũ cũng đang đưa cặp mắt nhìn về phía Đình Bảo, cô biết rằng hành động động của mình lúc trước rất vô lý, thậm chí một người bình tĩnh như cô cũng có thể phát điên đến mức đó, các vết thương trên da trên tay, những đường máu chảy ra, tuy có băng bó sơ sài để giảm bớt mùi máu, nhưng vì thời gian cấp tốc, Đình Bảo chịu đựng những cơn đau da thịt đó mà mang cô đi bất chấp tất cả.

Lúc này cô cảm thấy tội lỗi vô cùng, cô cảm thấy có lỗi với mọi người, trong tình huống như vậy mà cô lại không thể khống chế cảm xúc của mình, thậm chí còn làm tổn thương Đình Bảo, cô rất muốn xin lỗi nhưng liệu có thể không?

“Đi đi!” Đứng ở bên cạnh cô, Tiêu Linh và Hình Na cười hiền hòa mà nhìn vào Dạ Vũ, bọn cô đều biết Dạ Vũ là một cô bé tốt, cho nên chắc chắn Đình Bảo sẽ không vì một sự việc nhỏ vậy mà giận cô đâu, vì thế nếu có lời gì muốn nói, hãy cứ nói đi, cậu ta sẽ nghe hết mọi thứ mà cô kể cho coi.

“Mọi người …” Dạ Vũ quay lại nhìn Hình Na và Tiêu Linh, cặp mắt cô long lanh như sắp chảy ra nước, cô cảm thấy cảm động khi có những người bạn như thế này, sẵn sàng hi sinh mạng sống vì nhau, luôn thấu hiểu và đồng cảm cho nhau, có một gia đình như vậy, cô còn tiếc nuối gì nữa chứ.

“Đi thôi, tiểu Linh” Một bàn tay từ phía sau đẩy Dạ Vũ tới hướng của Đình Bảo, hãy đi nói lời xin lỗi và cảm ơn đi, Tôn Vũ không biết từ khi nào ở phía sau, anh giúp Dạ Vũ một tay để bước tiếp thôi mà.

Được đẩy ra xa, vài bước đi lúc đầu không tự chủ mà tiến tới hướng Đình Bảo, nhưng cô không quay đầu lại, vì cô biết mọi người sẽ luôn tin tưởng bản thân, đến gần phía Dạ Phong ca và Đình Bảo, cô bước lại một cách chậm rãi, nhưng rất đều.

“Đình Bảo, mọi chuyện phía sau em tự giải quyết nhé” Dạ Phong cười tươi nhe hàm răng ra, đứa em gái ngu xuẩn này, nếu có cậu ta bảo vệ, chắc sẽ ổn thôi.

Dạ Phong xoay người tạm rời đi, để lại sân khấu cho hai đứa trẻ thoải mái tâm sự, còn anh thì hướng về phía đám Hình Na tỏ vẻ đại công cáo thành, lúc này bọn họ chỉ cần ngồi xem kịch thôi.

“Tiểu Bảo, chúng ta ra kia nói chuyện một tý được không?” Có vẻ như đọc được tiếng lòng của đám sói ở phía sau, tất nhiên Dạ Vũ sẽ không cho bọn họ có một màn kịch hay để xem diễn đâu, coi như có cái gì xảy ra cũng chỉ để 2 người bọn cô biết thôi, hừ hừ.

“Ừm” Đình Bảo cười thật tươi, nhìn thấy Dạ Vũ có thể bình tĩnh trở lại, lòng anh cảm thấy trở nên ấm áp, thật là, có vẻ anh có hơi dại gái rồi đấy, vết thương trên cơ thể vì nhúc nhích nên có xu hướng vỡ ra, nỗi đau truyền tới đại não làm anh không khỏi nhíu mày lại một chút.

Nhận thấy Đình Bảo đang chịu đựng nỗi đau, cô lập tức kéo cậu đi ra một bên, hai người chui vào lều của Đình Bảo, còn làm gì thì đám nhóc phía ngoài không tài nào biết được rồi.

“Ây khốn nạn, tại sao có gì không làm bên ngoài luôn, lén lén lút lút, thật là làm lòng người hiếu kỳ quá, phải không tiểu Linh” Tôn Vũ lòng ngứa như kiến cắn, chết thật, anh muốn xem hai đứa nhóc đó bày tỏ tình cảm ái ái ân ân quá.

“Ôi, đừng có hóng bậy, hai người đó có làm gì cũng không liên quan tới anh đâu Tôn Vũ, phải không ca ~” Hình Na thoải mái chặt chém Tôn Vũ, sau đó bằng một giọng nũng nịu nói với Eim.

“Không, thật ra thì anh cũng khá quan tâm đấy” Eim rất tập trung dùng cặp mắt mình quan sát bên trong lều, anh cũng rất muốn biết hai con người thể hiện cảm xúc với nhau thế nào, để anh còn học tập và ứng dụng với Hình Na chứ.

“Ồi, anh nữa sao?” Hình Na đầy hắc tuyến nhìn Eim.

“Tiểu Na, anh chàng này là?” Bây giờ mới để ý. Trong nhóm bọn họ đột nhiên lòi ra thêm một người nữa, hơn nữa Hình Na lại gọi cậu ta là ca, nói vậy đây là anh trai của Hình Na sao?

“À, đây là …” Đang tính trả lời đám Tôn Vũ, đột nhiên Eim ngưỡng đầu lên trời, thấy vậy Hình Na cũng lập tức phóng thích tinh linh lực và tinh linh nhãn quan sát.

“Đến rồi đây!” Eim cười thú vị nhìn về phía bầu trời.

“Ừm, 1, 2, 3, quả nhiên là 3 người, trong đó có một người có hồn lực khá quen thuộc, có vẻ là Huyền Lão, còn lại hai người còn lại thì không rõ lắm” Hình Na cũng cười với Eim, không ngờ một lần thật sự có 3 Phong hào đấu la đến một lúc luôn, có lẽ họ đều ở gần đây nên tiện thể đến một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.