Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 131: Chương 131: Hình Na tỉnh lại, Dạ Phong hấp thu




Một buổi tối trôi qua, hôm qua không một ai có thể thức tỉnh, họ đều ngủ rất sâu, tuy nhiên lắng nghe nhịp thở đều đặn của mỗi người, chắc rằng thương tích của họ đã giảm đi rất nhiều.

“Phù, cảm giác đỡ hơn rồi” Đình Bảo đứng dậy, mọi người ngất xỉu ngày hôm qua, anh cũng tu luyện được nguyên một ngày, may mắn mà không có hồn thú cấp cao như vạn năm hồn thú qua đây, nếu không một mình anh sợ là không thể vừa bảo vệ mọi người vừa đuổi con hồn thú đi được.

Cảm giác cơ thể khỏe khoắn, hồn lực đã giúp anh chữa trị được phần nào tổn thương cơ thể do đánh nhau, may mà anh chỉ lo đòn cuối, chứ nếu không thì chắc giờ anh cũng nằm gục với đám còn lại rồi, hầy.

“Mà, ăn sáng thôi” Tự nói một mình, tự lôi đồ ăn ra, toàn bộ là lương khô, chết thật, anh nhớ mấy ngày mọi người cắm trại ăn thịt nướng quá, ây da, ăn đồ ngon miết giờ cắn mấy cục khô khan này, vừa ngọt vừa toàn bột, thật chả có gì ngon, lại còn khát khô cả họng nữa chứ.

“Ừm, ưm” Hình Na đang rên nho nhỏ, có vẻ như cô là người dậy đầu tiên, ý thức phòng vệ thật là cao, đáng lý ra người bị thương nặng nhất là Hình Na thì cô nên thức dậy muộn nhất, thật không ngờ ý chí của cô gái này kiên cường đến mức nào mà có thể bật dậy ngay bây giờ.

“A, Hình Na đại tỷ, có sao không?” Đình Bảo rất chu đáo mà hỏi thăm, phong cách chiến đấu và phương thức chỉ huy của cô không hề kém Dạ Phong ca, tuy là một người có cùng độ tuổi với bản thân, nhưng sự chín chắn của cô có khi còn hơn cả Dạ Phong và Tôn Vũ đám người.

Hình Na cho anh một cảm giác như một người chị lớn, một người cô, thậm chí là một người mẹ có thể săn sóc cho bầy con của mình, thật là một cảm giác kỳ lạ.

“N.. nước, nước” Hình Na khàn khô hết cả họng, cơ thể vẫn còn đau đớn vì di chứng của Hyper Beam, lúc đó vì nguy hiểm tiếp cận quá nên cô đành phải sài đòn này, quả nhiên là một hồn tông cô vẫn chưa có thể xem nhẹ tác dụng phụ của skill, cô cần phải mạnh mẽ hơn nữa.

“A, có ngay” Đình Bảo nghe vậy lập tức luống cuống chạy đi lấy nước ngay, đưa ly nước về phía Hình Na, anh kê đầu cô bằng gối mềm, đưa tay luồn sau đầu đỡ Hình Na ngồi dậy uống nước, nhìn khuôn mặt bé nhỏ đầy nhăn nhó, chắc hẵn giờ cô ấy đang chịu đau rất nhiều, thấy vậy, anh không quên liếc nhìn sang phía Dạ Vũ.

Lúc này Dạ Vũ vẫn còn ngủ say, hai đầu gối bị đè quỳ đến sưng tím tấy, mặc dù bôi thuốc rồi nhưng cá rằng khi cô tỉnh dậy thì di chuyển vẫn khó khăn, Dạ Vũ cũng chịu nhiều đau đớn không kém Hình Na, thay vì cảm giác kính trọng và ngưỡng mộ với Hình Na, với Dạ Vũ anh không tài nào có được những cảm giác này, anh chỉ là thấy thương tiếc và đau xót, thật quái lạ.

“Cảm ơn” Uống xong ngụm nước đầu tiên, thấy cơ thể mình khỏe hơn một chút, Hình Na ráng duy trì tư thế ngồi xếp bằng, đưa hai tay lên đùi vận chuyển hồn lực, tuy như vậy có chút khổ hơn và cơ thể chịu áp lực nhiều hơn, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều ngất xỉu, nếu cô không mau chóng hồi phục để tăng thêm sức lực, sợ rằng một mình Đình Bảo không thể phòng thủ cho đến khi mọi người tỉnh lại được.

“Uy áp của Tử Ma Voi, có vẻ không duy trì được lâu nữa đâu, năng lượng còn sót lại trong thể xác của nó sắp bị tiêu tán rồi, nhanh chóng đập dậy Dạ Phong, bắt anh ta nhanh chóng hấp thu đi, để lâu quá hồn hoàn sẽ tan biến mất” Hình Na nhíu mày nhìn về phía xác của con hồn thú, cơ thể nó đang giãn ra, hồn lực đang ngày một xói mòn, cảm giác này, nếu như Dạ Phong không sớm tỉnh dậy vậy thì mọi công sức sẽ đổ bể mất.

“Nhưng mà, Dạ Phong ca đang bị thương, để anh ấy hấp thu như vậy có sao không?” Đình Bảo hơi lo lắng, để một người bị thương hấp thu hồn hoàn liệu có thể bị phản phệ không? hơn hết liệu Dạ Phong có còn đủ sức để thức dậy hấp thu hồn hoàn không nữa.

“Không sao, nhét cái bột này vào mũi anh ta” Hình Na từ túi lấy ra một bịch phấn màu đỏ, đưa cho Đình Bảo kêu anh chét lên mũi của Dạ Phong, cũng không biết đống phấn này là gì!

“Okay, em làm, Dạ Phong ca, tất cả là đại tỷ kêu em, có chuyện gì thì không liên quan tới em nhá” Gật đầu với Hình Na, Đình Bảo quay lại hướng phía Dạ Phong mà tiến tới, trước khi chét phấn anh rất nghiêm túc đắp hai tay trước mặt niệm phật, anh thừa biết đống phấn màu đỏ này không phải thứ gì tốt đẹp, nhưng Hình Na đại tỷ đã ra lệnh, dù chết anh vẫn phải xông lên, đội trưởng ơi, tha cho em a aaaa!

Đưa tay ra vẹt lên một đường thật dài, cái mũi của Dạ Phong trở nên thính hơn bình thường, từ ban đầu chỉ là cái mũi, sau đó đến hai má, rồi đến dần cả khuôn mặt, nguyên cái đầu Dạ Phong đỏ bừng như quả cà chua, hài đến cực điểm.

“Khặc, khặc, khặc, sặc chết ta rồi, nồng quá, sặc quá” Dạ Phong bật dậy, toàn bộ não bộ của anh bị kích thích, cơ thể không tuân thủ mà cũng bật dậy theo, nhờ vào thứ bột phấn màu đỏ đầy “thú cmn vị” của Hình Na mà Dạ Phong thức tỉnh, anh liên tục ho khan và chảy nước mắt, chắc hẵn nó giống như ớt của địa cầu nhưng với nồng độ và chất lượng cao vượt trội.

“Tỉnh chưa, tỉnh thì hấp thu hồn hoàn thôi, thời gian sắp hết rồi, cơ thể anh chắc hẵn không quá có vấn đề trong việc hấp thu này đâu, hơn nữa nếu như anh chịu không nỗi em sẽ giúp anh can thiệp hỗ trợ việc hấp thu, nhanh lên, nơi này không ở được lâu” Hình Na nói một loạt, thời gian cấp bách, Dạ Phong cần hấp thu hồn hoàn ngay lập tức, ở lại đây một chặp cô có cảm giác không yên tâm cho lắm, cảm giác nguy hiểm sắp ập tới, linh cảm của tinh linh rất chuẩn, nếu không nhanh e là mọi người khó lòng trốn thoát.

“Ôi, Hình …” Đang tính quay lại nói với Hình Na một tiếng, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của cô, khuôn mặt đó như thể nói, đừng nhiều lời, nhanh lên, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, thấy vậy, Dạ Phong cũng trực tiếp trở về trạng thái nghiêm túc, vác cơ thể còn đau đớn này, Dạ Phong lập tức tiến về xác của con Tử Ma Voi, đưa hai tay đặt vào, lập tức tiến hành quá trình hấp thu hồn hoàn.

Quá trình này, anh tin tưởng hoàn toàn vào Hình Na, sự an toàn và tính mạng của anh, anh đánh cược tất cả vào gia đình của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.