Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 177: Chương 177: Từng cung bậc cảm xúc, một ác ma mới ra đời (1)




“Chết tiệt, tại sao ta lại có những cảm xúc quái lạ này, nơi này là Tinh La đại đô đúng không? Tại sao xung quanh đây lại hoang tàn đến vậy?” Ngọc Ly vẫn chưa hiểu rõ tình hình xung quanh

Cũng phải thôi, dù sao thì ngay cả việc bản thân bị cấy Huyết Ám Kiến của Dạ Huyết cô vẫn còn chưa biết, trong nhận thức của Ngọc Ly, cô chỉ là về nhà đánh một giấc ngon lành, nghỉ ngơi thoải mái rồi sau đó một cảm giác nhói chợt xuất hiện, nhắm mắt đi mở mắt ra thì cô đã nằm gọn trong tay bọn tà hồn sư rồi.

Tà hồn sư? Là đám tà hồn sư đã bắt cô tới đây ư? Nhưng nếu vậy tại sao bọn chúng không giết quách cô đi sao lại để cô còn sống ở đây? Âm mưu của bọn chúng là gì?

Càng suy nghĩ càng rối loạn, đầu óc của Ngọc Ly đột nhiên cảm thấy ong ong choáng váng, không hiểu làm sao nhưng cơ thể cô không thể hoạt động như bình thường, cứ như giữa các bộ phận có một lớp nhầy hay keo bám dính khắp xung quanh cơ thể cô vậy, thật khó chịu và ớn lạnh.

“Đây là? Cổng thành?” Đưa mắt hướng ra xa, Ngọc Ly đột nhiên nhận thấy vị trí của mình chợt thay đổi? Thế quái nào?

Có vẻ vì từ nãy giờ cô không di chuyển, không bước vào Tinh La đại đô như diễn biến câu chuyện mong muốn, một thứ gì đó đã thúc ép cô phải bước vào bên trong thành phố, cảm giác nhói nhói lại vang lên, không được, cô phải giữ ý thức của bản thân.

“Ahh, gặm, Aaa, Tạch tạch, hahhh hahh”

Lập tức đưa tay lên tiếp tục gặm, cơn đau tiếp tục xông lên đại não, lúc này mà cô còn không giữ được ý chí của mình vậy thì mọi thứ coi như xong, chí ít, chí ít cô muốn biết được rằng bản thân sẽ bị gì, cô không muốn mình đánh mất ý thức.

Mùi máu tanh tỏa ra nồng nặc, những vệt máu đỏ tươi theo cổ tay cô tràn xuống, rơi xuống đất, chầm chậm, từ từ.

“Ahhh~, thật phí”

Đột nhiên phát ngôn một câu đến chính bản thân Ngọc Ly còn không hiểu? Phí? cái gì phí phạm cơ?

Màu máu đỏ tươi ánh lên trong cặp mắt của Ngọc Ly, cơn đau làm cô trở nên bình tĩnh, nhưng vị ngọt của máu trong khoang miệng lại như thuốc kích thích não cô, thật ngon, thật ngọt, hương vị này, cứ như là sữa mẹ vậy, cô muốn uống nó, uống hết.

Há hàm răng mình ra, nước dãi chảy lòng thòng, cô phải kiềm chế, cô phải kiềm chế!! Không được, không được, không được, không …được, được, được thôi mà, chỉ một miếng thôi, cô…, cô chỉ cắn một miếng thôi, không không, cô chỉ liếm vết máu đang chảy thôi, chỉ vậy thôi thì không sao đúng không???

Cố gắng thuyết phục bản thân, cuối cùng cơn khát máu chiến thắng tất cả lý trí, Ngọc Ly lè lưỡi ra liếm từng chút một giọt máu đang chảy.

“Ừng ực, ngọt, ực”

Cảm nhận vị giác của mình với hương vị của máu, thật tuyệt vời, cứ như là sữa bò hảo hạng vậy, vị thơm ngấy này làm cô không kiểm soát được bản thân.

“Gặm, AAAAAhhhh, gặm, gặm, phạch, phạch, Aaaa”

Đôi mắt đột nhiên mất kiểm soát, đồng tử thu nhỏ lại co giật liên tục, Ngọc Ly mất kiểm soát, cô lập tức cắn vào tay mình ngấu nghiến như một thú hoang dã đang gặm nhắm con mồi.

Đúng vậy, nếu máu là sữa bò thì không.. không phải thịt của cánh tay chính là thịt bò sao?? Nếu vậy.. nếu vậy ăn nó thì cũng không có vấn đề đúng không?? … Ha ha, ha haha ha đau quá, nhưng mà … ngon quá …. Tuyệt … tuyệt.. ngon tuyệt.

“Ha ha haha haha, Aaaaahh, ahahaha, Ngon quá ha ha AAAaaaaa”

Âm thanh xen lẫn giữa tiếng cười điên cuồng, tiếng gào thét đau đớn, miệng dính đầy máu của bản thân, một bên cánh tay đã bị ăn đến nỗi chỉ còn lại mảnh xương trắng tinh xảo, một giọt máu cũng không chảy ra, tất cả đều đã bị Ngọc Ly uống hết, ha ha, chính cô vừa tự ăn mất một cánh tay của bản thân…

“Haaaa, Aaaaaa”

Đột nhiên lấy lại ý thức, cảm giác đau đớn trở nên chân thật hơn, đau quá, đau quá, đau quá trời ơi, nhưng mà, cảm giác lúc nãy cũng tuyệt quá, cô,… cô nghiện mất rồi. …

Đưa cánh tay còn lại lên trên, Ngọc Ly nhìn nó một cách thèm thuồng, khuông mặt cô mất đi sự thánh thiện vốn có, nếu như có, thứ còn lại chỉ là sự điên cuồng và sự thèm khát máu thịt của một con thú hoang dại..

“Kh.. không được, không được ăn cánh tay còn lại … trong.. trong thành chắc chắn có người,… nếu.. nếu ta ăn nốt cánh tay còn lại … thì làm sao có thể tiếp tục ăn thứ mỹ vị này một lần nữa …”

Điên cuồng lẫm bẫm, Ngọc Ly từng bước một, từng bước một bước vào phía bên trong, hết rồi, mất hết rồi, không còn nữa, cái quang minh chết tiệt đó, sự tốt bụng giả tạo đó? Mấy cái đó có thể cho cô no bụng không? Không thể!!! Vậy tại sao cô phải sống trong cái khuôn khổ gọi là đạo đức đó cơ chứ?

“Ha ha a ha ha ha ha HA HAHAHAHA”

Nở nụ cười một cách điên cuồng, nụ cười của cô ngày càng to, rồi càng to dần lên, cô không quan tâm liệu sẽ có bất cứ ai ở xung quanh nhìn thấy cô cả, cô điên rồi, sao cô lại có suy nghĩ như vậy, Aaaah,đúng rồi, cô điên rồi, ha ha, cô muốn thịt, cô muốn máu, cô muốn giết người!!!!

Nước mắt chảy dài trên hàng mi, tại sao, tại sao chuyện này lại xảy ra với cô chứ? Tại sao cô phải trải qua một chuyện khủng khiếp như thế này? Mới cách đây không lâu cô còn ngồi ở nhà thoải mái nằm chơi mà? Tại sao giờ cô phải đối mặt với tất cả những chuyện này????

“Tiểu Ly? Con sao vậy? sao lại đứng ngoài đấy một mình như vậy?” Đột nhiên một âm thanh vang lên.

Mẹ của Ngọc Ly đang đứng trước cửa nhà, bà ngạc nhiên nhìn con gái mình trơ trọi đứng một mình ngoài đường, còn cười như điên nữa chứ!!

“M… mẹ? MẸ!!!”

Ngước mặt lên trên, nhìn thấy khuôn mặt thân quen của mẹ mình, Ngọc Ly đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, đúng rồi a!! cô còn có mẹ a!! mẹ cô sẽ luôn quan tâm cô, sẽ luôn che chở bảo bọc cô, cô sẽ không phải đối chọi với mọi thứ một mình, cô có gia đình aa!

“Mẹ ơiiiiii”

Tiếp tục khóc, nhưng Ngọc Ly không cười như điên nữa, cảm giác ấm áp chợt lóe lên làm tim cô cảm thấy ấm áp, cô lập tức lao vào vòng ngực của mẹ mình, cảm giác thật thoải mái, mùi hương của mẹ, làn da của mẹ thật ấm áp.

“Con gái của mẹ, ngoan nào, cùng vô nhà thôi, ở ngoài đây chắc lạnh lắm đúng không?” Mẹ Ngọc Ly cười dịu dàng, bà dắt tay của Ngọc Ly đi vô bên trong, đột nhiên bà nhìn thấy một bên cánh tay của Ngọc Ly mất đi.

“Ôoooo, chuyện gì thế này, tiểu Ly, một cánh tay nữa của con đâu, cánh tay trái của con, sao nó lại mất rồi?” Hoảng hốt la lên, mẹ Ngọc Ly trừng mắt ngạc nhiên nhìn vào cánh tay bị mất của cô.

“Aaah, lúc nãy con bị một con hồn thú cắn mất đó mà!!” Ngọc Ly cảm thấy hoảng sợ, cô không tài nào có thể nói với mẹ mình rằng chính bản thân cô vừa mới ăn chính cánh tay của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.