#Miêunhi24:Kính thưa toàn thể quý vị,mị đây có lời muốn nói để có động lực viết chuyện, các con dân hãy com mừn(bình luận) cho mị có tý sung sướng để viết hem chân thành cảm ơn
[email protected]@@@@-----
Cô đẩy người anh chui vội vào xeTùy anh!,anh mỉm cười rồi lái xe về nhà.
Sáng sớm hôm sau, cô dậy muộn, quả nhiên lạ giường khó ngủ ghê. Bước xuống cầu thang cô hỏi người giúp việcDì Trần à, Hữu Đình đâu rồi?? .Thưa phu nhân, ông chủ đã đi làm từ sớm rồi ạ!! .Ồ vậy sao! ,thật ra cô đag mừng thầm trong lòng, vậy là hôm nay không phải gặp mặt hắn nữa rồi, cô muốn làm gì thì làm đi đâu thì đi, chẳng ai cằn nhằn nữa.
Đường Chi Ngọc sắm sửa chuẩn bị đi thăm mẹ, ra tới cổng rồi thì lại bị bảo vệ không cho ra, bực mình cô nhấc máy định gọi cho Tần Hữu Đình khẩu nghiệp anh taAlo! Anh ít nhất cũng phải cho tôi đi thăm mẹ chứ!! .Đầu dây kia im lặng hồi rồi đápKhông thể!
Cái gì, tại sao!! .Không là không,cô mà không nghe lời thì biết tay tôi.Nói rồi anh liền cúp máy.
Cô tức giận hét lớnTÊN KHỐN NHÀ ANH, có tin tôi băm vằm anh ra không hả?? .
Nhưng dăm ba cái bức tường này sao làm khó được cô, đừng tưởng nhốt ở nhà là không có cách ra, nhưng cũng vì sợ lôi đình giận dữ của anh cộng thêm nội địa khẩu nghiệp cô lại không dám.
Ngồi nhà hoài cũng chán dã man, chẳng có gì nghịch, với lại cô quen làm việc nhà rồi giờ tự dưng ngồi im cứ không quen.
Chán nản, Đường Chi Ngọc bỗng nảy ra một ý kiến, nấu ăn cô không tệ bằng không nấu gì đó xem nào.
Bước vào bếp, tạp dề sẵn sàng, dao chiến đấu đã cầm trên tay cô sẽ nấu cơm đơn giản. Một lát, một thoáng, đồ ăn thơm nức bày sẵn trên bàn, thơm tho bổ dưỡng, vừa hay có mấy người làm ở đây cô liền mời họ vào ăn, có vẻ ai cũng dè dặt e ngạiKhông sao, cứ ăn đi tôi bảo ông chủ cho, không cần phải sợ!! .Họ yên tâm hẳn rồi, mọi người mới cùng nhau ngồi ăn vui vẻ
Đúng lúc đó Tần Hữu Đình về đến, liền thấy ồn ào, trong nhà bếp, bảo vệ, người hầu đag ăn uống vui vẻ. Ngó đông ngó tay, đường Chi Ngọc đã biến đâu mất rồiChết tiệt, trốn mất rồi!!