Đường Chi Ngọc mặc kệ để anh làm gì thì làm.
Còn cô thì đi tìm váy.
Dù cho là kết hôn giả thôi nhưng cô vẫn muốn mình thật xinh đẹp.
Học chuyên ngành thiết kế vì thế nên việc chọn váy cho bản thân cũng không quá khó.
Đúng rồi! Chính nó, chiếc này đẹp thật! .
Đường Chi Ngọc lấy ra rồi cầm lấy chạy đến chỗ Tần Hữu Đình.
Nè nè! Anh thấy cái này làm sao? Đẹp đúng không?? .
Anh ngước mặt liếc nhẹ, ngẫm nghĩ hồi lâu anh buông 1 câu nói ngắn gọn.
Tùy em thôi! .
Cô hớn hở, vui vẻ lièn cầm nó đi thay.
Bước vào phòng thay đồ, cô nhẹ nhàng cởi áo mặc chiếc váy cưới lấp lánh vào thân thể.
Nhưng...... Không kéo được khóa =‹
Cô nhân viên ơi... Nè cô nhân viên ơi!!! .
Đường Chi Ngọc cố gắng gọi loén đẻ nhờ tới sự giúp đỡ của người khác.
Tần Hữu Đình đang đọc sách bên ngoài nghe thấy vậy liền vào xem làm sao.
Anh mở cửa, Đường Chi Ngọc đag mò mẫm kéo khóa.
Cô chẳng phát hiện là anh, cứ tưởng là nhân viên tiệm váy.
Cô kéo lên hộ tôi được không, tôi không với được cảm ơn! .
Đường Chi Ngoc rẽ mái tóc dài qua vai để dễ kéo.
Trước mắt Tần Hữu Đình là bóng lưng gầy thân thuộc với đầy dấu viết ngọt ngào đêm qua trên hông.
Anh bước đến không một lời liền kéo khóa lên cho cô.
Đường Chi Ngọc xoay người mỉm cười.
Cảm ơn cô nhé!
Nụ cười chợt dập tắt khi cô nhìn anh, mà thay vào đó là bất ngờ và lúng túng...
Là anh à, sao anh lại vào đây cơ chứ!!! .