Đường Chi Ngọc liền cầm đồ đi thanh toán.
Của cô hết 300 tệ! .
Đây ạ, cảm ơn!! .
Cô tươi cười đón lấy túi đồ thì thấy tiếng ồn ào phía sau.
Một chàng trai đang loay hoay vì không có tiền trả.
Xin lỗi tôi để quên ví ở nhà rồi, để tôi đi trả lạo đồ! .
Thấy vậy cô đến gần đưa thẻ ra cho nhân viên.
Không sao quẹt thẻ của tôi đi! .
Của quý khách hết 250 tệ! .
Đường Chi Ngọc liền không một lời bỏ đi.
Dù sao cũng chỉ giúp người qua đường, tiêu tiền của anh ta chứ có phải của cô đâu mà xót.
Nè cô gì ơi lúc nãy cảm ơn rất nhiều nhé! .
Chàng trai khi khi nãy lôi tay cô nhẹ nhàng cảm ơn.
Ồ không có gì đâu! .
Cô có thể cho tôi số điện thoại không, để tôi trả lại tiền cho cô! .
Thực sự không cần đâu,cô bối rối.
Không sao!
Vì anh đã rất lịch sự hỏi cô nên không còn cách nào khác cô liền cho anh số điện thoại.
Nhìn vào đồng hồ thì đã sắp trưa rồi, nhanh về nấu bữa trưa thôi.
Đường Chi Ngọc liền vội vã rời khỏi siêu thị, cho gọi một taxi rồi trở về dinh thự.