CHƯƠNG 31: TƯƠNG TƯ
Ngày thứ hai dự hoạt động tuyên truyền, Lâm Vị nhận được điện thoại từ mẹ, có chút kinh ngạc, mẹ Lâm thường nói chuyện với cậu lúc đêm khuya, Lâm Vị có chút nôn nóng hỏi: “Mẹ, xảy ra chuyện gì? Sao lại gọi cho con lúc này?”
Mẹ Lâm nghe cậu nói, chậm rãi trả lời: “Đúng vậy, có chuyện lớn rồi.”
Lâm Vị nghe xong lòng nóng như lửa đốt: “Chuyện gì, mẹ nói mau đi.”
Mẹ Lâm có chút oán trách nói: “Thằng nhỏ này, đã biết là chuyện đại sự cũng không nói, còn hỏi mẹ hử!”
Lâm Vị nghe xong có chút mơ hồ, phản ứng đầu tiên là: Có phải chuyện mình tự tính chuyện cả đời với Cảnh Thâm không?
Mẹ Lâm thấy Lâm Vị yên lặng thật lâu, chính mình nhịn không được trêu đùa: “Đừng nói với mẹ, con không biết người nào tên Lương Cảnh Thâm nha.”
Lâm Vị trong đầu đã quay mòng mòng, ngớ ngẩn hỏi: “Lẽ nào bị đăng trên báo, tạp chí rồi?”
Mẹ Lâm bất đắc dĩ: “Mẹ chỉ biết được tin tức của con từ trên báo thôi hả?”
“Không phải, không phải, chẳng qua… Mẹ, mẹ làm sao biết được?” Lâm Vị chân tay đã luống cuống, còn đang ở nơi tuyên truyền chỉ có thể đè thấp giọng nói.
“Cậu ấy đang ở phòng khách nhà mình, đang nói chuyện với ba con.” Giọng mẹ Lâm mang theo chút giảo hoạt, như một người lớn đang đùa dai với trẻ con.
Lâm Vị thiếu chút nữa la to: “Anh ấy sao lại…”
“Cậu ấy làm sao, mẹ thấy nó cũng được nha, … ít nhất… không giống con mẹ che che giấu giấu, ngay cả ba mẹ cũng không nói cho nghe.” Mẹ Lâm lạnh lùng nói.
Nghe đến đây, Lâm Vị cũng có chút đuối lý, chỉ là dù cậu đã tiếp nhận Lương Cảnh Thâm, nhưng vẫn không nghĩ đến chuyện đăng ký kết hôn này nọ, hiện tại hai người ở một chỗ với nhau đã đủ thõa mãn, không cần hứa hẹn xa xôi gì nữa: “Con, con còn chưa xác định.”
“Chưa xác định cái gì? Cậu ấy không tốt sao?” Mẹ Lâm chờ nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã có thể chờ đến ngày có thể quan tâm đến chuyện tình cảm của con mình.
“Cũng không phải, mẹ, con đang làm việc, tối nay con gọi cho mẹ.” Lâm Vị vội vàng treo điện thoại, không muốn trước mặt mẹ mình biểu hiện sự tự ti và nhu nhược, cậu chỉ là… sợ đến một ngày Lương Cảnh Thâm sẽ hối hận, buông tay.
Đảo qua đảo lại đã ba ngày, giữa đêm bay từ nước ngoài trở về, Lâm Vị vô cùng nhớ Lương Cảnh Thâm, dù tin nhắn hay điện thoại cũng không thể làm giảm bớt, cậu muốn đến gặp Lương Cảnh Thâm, rất muốn, dù cho lo sợ hạnh phúc chỉ là thoáng qua, lần này cậu cũng tận lực nắm giữ, mặc kệ sau này ra sao.
Mặc dù Lương Cảnh Thâm đã gọi điện báo trước cho Lâm Vị anh phải đi Tây Âu vài ngày xử lý công việc, nhưng khi trở lại Hồng Kông, nhìn căn nhà trống không không bóng người, lòng Lâm Vị vẫn là buồn bã không thôi.
Cậu rõ ràng đã sắp xếp thời gian rất chặt chẽ, vẫn không theo kịp bước chân Lương Cảnh Thâm, tuy rằng không chính xác là gấp gáp trở về chỉ để gặp anh, nhưng vẫn nghĩ rằng Lương Cảnh Thâm và mình giống nhau, muốn gặp người kia một chút rồi lại rời đi. Nghĩ đến đây lại thấy tủi thân, lẽ nào chỉ có mình cậu háo hức trông mong?
Trong nhà vẫn còn dấu vết của Lương Cảnh Thâm, cà-vạt trên sofa, phòng sách bừa bãi văn kiện anh mang về nhà, cả tách trà anh thường dùng, Lâm Vị từng chút mơn trớn, vẫn không dọn dẹp, đây là chứng cứ xác thật nhất chứng minh sự tồn tại của anh.
Ngồi trên giường vẫn còn hương vị của Lương Cảnh Thâm gọi điện cho anh, điện thoại rất nhanh đã được nối máy, Lâm Vị lại đột nhiên không biết nói gì cho phải: “Em về nhà rồi, anh đang làm gì?”
Lương Cảnh Thâm vừa đi ra ngoài, vừa hướng những người còn lại trong phòng hội nghị xua tay, ý bảo bọn họ cứ tiếp tục, tham dự hội nghị chính mình những tầng lớp cấp cao nhìn nhau, những người báo cáo chỉ là tầng lớp thứ yếu.
“Anh không làm gì, nhớ anh? Lương Cảnh Thâm cúi đầu cười, đứng ở cửa sổ phòng họp ngay sát đất nhìn ra thành phố bên ngoài, ở đây mùa đông lạnh lẽo, khô hanh, điển hình đặc trưng của khí hậu miền biển, bao phủ đầy tuyết trắng, lại hay có gió lớn, không biết Lâm Vị có thích không.
“Nếu không có việc, vậy chừng, chừng nào anh về?” Lâm Vị tự trách mình nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lời đã nói ra, làm sao có thể rút lại.
Quả nhiên từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười sung sướng của Lương Cảnh Thâm: “Thừa nhận nhớ anh khó vậy sao? Anh đảm bảo sẽ về sớm, sớm thôi.”
“Ừ, ừ, vậy cứ vậy nha.” Mặt Lâm Vị có chút nóng, cậu tình nguyện nhắn tin để nói với Lương Cảnh Thâm những lời này, thà là vậy mà tim cậu sẽ không nảy lợi hại như bây giờ, như là cả gian phòng đã tràn ngập tiếng bình bịch từ tim Lâm Vị vậy.
“Đừng tắt điện thoại vội, ở nhà phải tự lo cho mình biết không, ăn ngủ đúng giờ, đi ngủ phải mở hệ thống sưởi đúng số một, bây giờ ở Hồng Kông rất lạnh…” Lương Cảnh Thâm còn muốn cẩn thận dặn dò thêm một chập, bất quá Lâm Vị vừa nghe đã nhức đầu: “Biết rồi, trước đây em có một mình vẫn tốt mà.”
“Anh lo cho em, cảm giác nói bao nhiêu cũng không đủ. Em hiện tại có anh rồi, không phải một người.” Lương Cảnh Thâm nghiêm túc nói.
Tắt máy điện thoại, Lâm Vị dúi đầu vào đầu giường, vùi mặt giữa gối của hai người, câu nói cuối cùng của Lương Cảnh Thâm “Lâm Vị, anh rất nhớ em” làm lòng cậu dâng lên bao nhiêu yêu thương, mà cậu không hề ngăn lại, cũng không có khả năng ngăn cản.