Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 122: Chương 122: Anh có định lấy tôi không




Lúc Lâm Việt Thịnh trở về, Quách Thanh Tú đã tắm xong xuôi, cô cuộn tròn trên sô pha giống như một chú gấu con, trên tay cầm điều khiển tivi lơ đãng chuyển kênh liên tục, lời của Dương Hà Khuê quanh quẩn trong đầu trở thành gút mắc rất lớn trong lòng cô.

Lâm Việt Thịnh nới cà vạt rồi ngồi xuống bên cạnh cô làm sô pha lõm sâu xuống, cô không còn cách nào khác phải nghiêng người sang một bên.

“Hôm nay công việc có bận không anh?

Lâm Việt Thịnh dựa đầu lên người Quách Thanh Tú, khuôn mặt đẹp trai hiện lên nét mỏi mệt, hắn chầm chậm khép mắt lại, chọn tư thế thoải mái nhất nghỉ ngơi.

Còn Quách Thanh Tú giúp hắn xoa bóp huyệt thái dương.

“Cũng được, không bận lắm.”

Ngừng một lúc, Quách Thanh Tú lại hỏi: “Anh trai anh đi chưa?”

Nghe xong, Lâm Việt Thịnh đang hưởng thụ thoải mái liền mở mắt khó chịu, ánh mắt sắc bén đầy không vui.

“Kệ anh ta, sau này thấy anh ta thì tránh xa ra.”

“Hả? Anh ấy không phải thú dữ hung ác gì, sao anh lại căng thẳng như vậy?”

“Tôi không có căng thẳng, chỉ không thích em tiếp xúc với anh ta thôi.”

“Vâng!”

Trong ti vi đang chiếu bộ phim tình yêu thần tượng đang nổi đình nổi đám, Tình yêu từng ước hẹn, nội dung kể tình yêu giữa một cô gái nghèo 9x và chàng trai nhà giàu gia thế mạnh mẽ, trải qua rất nhiều gian khổ, hai người cuối cùng cũng được ở bên nhau, nhưng nhà của chàng trai lại cấm cản hai người kết hôn. Bọn họ li gián hai bên, cuối cùng còn dùng cái chết uy hiếp bắt chàng trai phải rời xa cô gái.

Lúc này, chàng trai và cô gái đang rơi vào cảnh tuyệt vọng, chàng trai bị kẹp giữa tình yêu và tình thân, anh ta không biết nên lựa chọn thế nào, còn cô gái lại cảm thấy đau khổ trước sự do dự của chàng trai, cô mong mỏi chàng trai sẽ nói một tiếng, anh yêu em!

Quách Thanh Tú chớp mắt nhìn ti vi, bình thường cô sẽ không thích xem những bộ phim kiểu này.

Nhưng không biết tại sao khi cô nhìn thấy cô gái không tiếc hết thảy để ở bên cạnh chàng trai, cô lại nghĩ về hoàn cảnh của mình, trái tim cô nhảy lên liên hồi.

Có lẽ bộ phim này có thể kích thích tới Việt Thịnh.

Cô nhìn màn hình ti vi ngẩn ngơ một lúc

Lâm Việt Thịnh bỗng thấp giọng kêu lên gì đó, Quách Thanh Tú giật mình, thì ra cô đã ấn trúng mắt của hắn.

“Này, Quách Thanh Tú, em đang xem cái gì mà thơ thẩn thế hả?”

“A, em đang xem ti vi.”

Lâm Việt Thịnh cảm thấy giọng nói Quách Thanh Tú có gì đó rất kỳ lạ, hắn ngồi dậy giữ chặt vai của Quách Thanh Tú, “Nhìn tôi này.”

Quách Thanh Tú cúi đầu không dám nhìn hắn, cuối cùng hắn phải lấy tay nhấc cằm cô lên.

Quả nhiên, đôi mắt cô rưng rưng đong đầy nỗi đau buôn, hàng lông mi vừa cong vừa dài còn lấp lánh vài giọt nước mắt.

Sắc mặt Lâm Việt Thịnh sầm xuống: “Em khóc à!”

“Quách Thanh Tú, sao em lại khóc?”

Quách Thanh Tú quay mặt sang chỗ khác, “Em đang xem ti vi, cảm động quá nên mới khóc.”

Lâm Việt Thịnh liếc mắt nhìn màn hình ti vi, sau đó anh lấy điều khiển tắt ti vi đi.

“Đừng khóc nữa, tôi đi dạo cùng em nhé.”

“Không cần, tối thế này rồi em không muốn đi đâu hết!”

Quách Thanh Tú cuộn người trên sô pha, nhưng trong lòng cô vẫn không vui lên nổi, trong cảnh cuối cùng của bộ phim, hai người ấy chia tay rồi, vì mẹ của chàng trai ép anh ta lấy một cô gái môn đăng hộ đối khác, còn cô gái thì tự sát vào đêm tân hôn của chàng trai. Vết máu chảy dài trên màn hình viết vài chữ: Tình yêu đã ước hẹn nay còn đâu!

“Một bộ phim truyền hình thôi mà, có gì đâu mà lại khóc nhiều như vậy, em sắp thành mít ướt luôn rồi.”

Lâm Việt Thịnh đưa tay gạt nước mắt cho Quách Thanh Tú, hành động dỗ dành này của hắn làm Quách Thanh Tú lại càng khóc dữ hơn.

“Lâm Việt Thịnh, anh nói xem, chúng ta sau này có tương lai không?”

Quách Thanh Tú nhỏ giọng nói.

Lâm Việt Thịnh sắp nổi điên, “Quách Thanh Tú, chẳng lẽ em muốn bỏ tôi hả?”

Quách Thanh Tú đáp lại, “Không, ý em là anh có nghĩ tới tương lai chúng ta sẽ kết hôn và sinh con không?”

Ánh mắt Lâm Việt Thịnh lấp lánh, hắn không được tự nhiên nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, “Thanh Tú, em đang suy nghĩ chuyện này mới khóc à?”

Quách Thanh Tú gật đầu, “Em rất lo chúng ta sẽ không được lâu dài.”

Lâm Việt Thịnh ôm Quách Thanh Tú vào lòng nói, “Đừng lo, tôi đã nói sẽ yêu em cả một đời mà, em chỉ cần tin lời tôi là được.”

“Thế lỡ như em có con thì sao?” Quách Thanh Tú dò xét

“Thì sinh con ra chứ sao, chẳng lẽ Lâm Việt Thịnh tôi không nuôi nổi một đứa con?”

Quách Thanh Tú cuối cùng cũng mỉm cười, có lẽ vì mang thai nên cô mới nghĩ nhiều quá rồi.

Lâm Việt Thịnh véo mũi Quách Thanh Tú, khuôn mặt trắng nõn nà của cô vì khóc mà lấm lem nước mắt, đôi môi đỏ thắm mọng nước quyến rũ, Đôi mắt trong veo như bầu trời, trông cô lúc này lại càng xinh đẹp động lòng người khiến Lâm Việt Thịnh không khỏi cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.

Hắn hôn sạch nước mắt trong mắt của cô, sau đó hôn dọc xuống hai má,

Giờ cô đã mềm nhũn người, hương vị thơm ngọt ấy khơi dậy ngọn lửa mạnh mẽ trong lòng hắn, hắn ôm lấy cô, sau đó đặt cô nằm xuống sô pha.

Người giúp việc xung quanh thấy vậy vội vàng ra ngoài đóng cửa kéo rèm lại, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn hai tiếng thở gấp đang giao hòa với nhau.

Hắn vùi đầu gặm nhẹ bờ xương quai xanh tinh tế của cô, hai mắt Quách Thanh Tú ngày càng mơ màng, cánh mũi nhẹ phập phồng, hơi thở gấp gáp, cánh tay nhỏ như có như không quàng qua cổ Lâm Việt Thịnh.

Làn da cô trơn nhẵn mềm mại như tơ lựa khiến hắn hôn tới nghiện.

Cô như một món ăn ăn hoài không ngán khiến hắn mê say cả cuộc đời.

Cô gái ngốc nghếch này lại lo lắng họ không có tương lại, phải biết cô ấy chính là động lực phấn đấu nửa đời sau của Lâm Việt Thịnh hắn, nếu không có cô ấy, tất cả sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Hắn yêu cô còn không kịp, sao lại nỡ bỏ cô chứ?

Dưới nụ hôn của Lâm Việt Thịnh, hơi thở Quách Thanh Tú ngày càng gấp gáp, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng như một thứ trái cây chín mọng chờ hắn ngắt lấy.

“Ưm, nhẹ thôi!”

Quách Thanh Tú thấp giọng thì thầm, những tiếng rên rỉ khe khẽ truyền ra, cảm giác thoải mái khiến cô không còn biết gì nữa, ý thức dần trở nên mơ hồ, bộ đồ ngủ trên người cô cũng đã bị Lâm Việt Thịnh lột xuống.

Bỏ đi lớp quần áo ngăn cách cuối cùng trên người, ngọn núi đôi đẹp tuyệt đã hiện ra trước mắt anh.

Ngọn núi ấy trắng như ngọc, hình dáng như quả đào tiên, hai hạt anh đào hồng nhuận khẽ rung động.

Hắn nóng bỏng ngậm lấy, tay còn lại không ngừng đi phượt khắp nơi trên người cô.

Đỉnh núi ấy bị bàn tay lớn của hắn nhào nặn tới biến hình, đôi mắt xinh đẹp của cô ngày càng mơ màng, hơi thở nóng cháy gấp gáp.

Trên người Lâm Việt Thịnh vẫn mặc đầy đủ, cô gái trong lòng lại trần truồng không mảnh vải che thân.

Hắn đưa tay vuốt ve đùi cô, sự mềm mại ấy khiến hắn muốn bùng nổ, hắn tách hai chân cô ta chuẩn bị làm việc chính.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Lâm Việt Thịnh vội vàng lấy áo ngủ của Quách Thanh Tú trùm lên cơ thể trắng như tuyết của cô.

“Hihi, em trai à, anh không có quấy rầy em chứ!”

Giọng nói lè nhè của Lâm Thanh Tùng truyền tới, một mùi rượu nồng nặc xông vào.

Quách Thanh Tú nhanh chóng tỉnh táo lại, cô vội bắt lấy chăn phủ lên người.

Tuy đã mặc áo ngủ nhưng cảnh đỏ mặt lúc nãy cô không muốn để người khác nhìn thấy.

Lâm Việt Thịnh vốn không cởi đồ, chỉ cần chỉnh lại quần là giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Từ ngoài nhìn vào, hai người chỉ đang ngồi trên sô pha nói chuyện mà thôi.

Lâm Thanh Tùng lảo đảo đi vào nhà, anh ta dường như đã uống say, đang được một cô gái xinh đẹp dìu đi.

Sau đó anh ta ngã thẳng lên sô pha đối diện Quách Thanh Tú.

Thân hình cô gái kia rất sexy, mái tóc vàng nhấp nhô như những đợt sóng, khuôn mặt trang điểm lại càng xinh đẹp quyến rũ.

Khi cô ta nhìn thấy Lâm Việt Thịnh, đôi mắt như sáng rực lên, thì ra ở đây còn có người đàn ông đẹp trai như vậy.

“Anh ơi, anh Lâm uống nhiều quá rồi, anh ấy bảo sống ở đây nên tôi đưa anh ấy về.”

Lâm Thanh Tùng đang dựa trên sô pha mơ màng ngủ, cô gái liền bắt chuyện với Lâm Việt Thịnh.

Đôi mắt không ngừng phóng điện với Lâm Việt Thịnh.

Quách Thanh Tú ngồi bên cạnh hắn bị cô ta coi như vô hình.

Lâm Việt Thịnh không thèm nhìn tới cô gái tóc vàng, tức giận vì chuyện tốt bị phá ngang, hắn quát lên: “Lê Hùng Việt!”

Lê Hùng Việt vội vàng bước vào, “Cậu chủ!”

“Đưa cô ta ra ngoài!”

“Ơ, tôi là bạn gái của anh Lâm, anh không thể...”

Cô gái không ngờ Lâm Việt Thịnh không những không thèm nhìn cô ta mà còn vô tình đuổi cô ra như vậy, dù sao cô ta cũng đã đưa Lâm Thanh Tùng trở về mà?

Cuối cùng cô gái bị Lê Hùng Việt kéo ra bên ngoài, Lâm Thanh Tùng vẫn đang nói nhảm gì đó, “Hani, đừng đi mà, đừng bỏ anh lại một mình, anh cô đơn lắm, Hani!”

Lâm Việt Thịnh xách Lâm Thanh Tùng lên quát: “Cút ra ngoài cho tôi!”

Lâm Thanh Tùng mơ màng mở mắt rồi bật cười.

Lâm Việt Thịnh buông tay, cả người anh ta trượt xuống dưới đất.

Quách Thanh Tú cười cười, “Anh ấy uống say rồi, Lê Hùng Việt, dọn dẹp một căn phòng để cậu hai nghỉ ngơi!”

Lê Hùng Việt liếc nhìn Lâm Việt Thịnh, Lâm Việt Thịnh hừ lạnh, “Còn không mau đi.”

Lê Hùng Việt vội vàng đi làm.

Quách Thanh Tú đã ôm chăn trở về phòng.

Lâm Việt Thịnh không đi theo.

Lâm Thanh Tùng cứ thế ở lại biệt thự nhà họ Lâm, từ khi có anh ta nơi đây lại càng trở nên ồn ào hơn.

Lâm Thanh Tùng đẹp trai phong độ, nhưng lại vô cùng phong lưu, hơn nữa còn nghiện rượu chè chơi gái, có thể nói trái ngược hoàn toàn với Lâm Việt Thịnh.

Mỗi ngày anh ta lại đưa một cô gái về, có khi còn thân mật ngay trong phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.