Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 109: Chương 109: Chìm đắm trong lòng anh




Buổi tối, Quách Thanh Tú và Tăng Thanh Hải cùng đi dạo siêu thị, mua một lượng lớn đồ dùng hằng ngày. Nghĩ đến việc sắp bắt đầu cuộc sống mới ánh mắt Tăng Thanh Hải toát lên vẻ hưng phấn.

Quách Thanh Tú không yên lòng chọn thiệp cưới trên quầy hàng.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Quay người lại thấy Tăng Thanh Hải đang đứng trong góc gọi điện thoại, vẻ mặt rất khó coi.

“... Cái gì, giá cổ phiếu đã rớt một phần ba, ngày mai lập tức tổ chức cuộc họp cổ đông!”

Tăng Thanh Hải ngẩng đầu, thấy ánh mắt lo lắng của Quách Thanh Tú thì vội vàng cúp điện thoại, anh mỉm cười dịu dàng đi đến chỗ cô.

“Thanh Tú!”

“Anh Hải, thật sự rất nghiêm trọng rồi phải không?” Quách Thanh Tú lo lắng hỏi.

Tăng Thanh Hải nhẹ nhàng ôm eo cô, vừa cười vừa nói: “Không sao, thương trường như chiến trường, mấy chuyện thế này anh trải qua nhiều rồi. Em không cần lo lắng, ngày mai chúng ta còn phải đi chụp ảnh cưới, lo lắng như vậy làm sao chụp đẹp được.”

Quách Thanh Tú lúc này mới mỉm cười.

Hai người trở về căn nhà lãng mạn.

Trải qua chuyện lần trước, Tăng Thanh Hải đã tìm thêm 2 bảo vệ ngày đêm tuần tra, đồng thời lắp lan can sắt cao thêm hai mét.

Quách Thanh Tú mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha, Tăng Thanh Hải bưng một chậu nước nóng từ phòng vệ sinh ra đặt dưới chân cô.

“Nào, để anh mát-xa cho em nào, con gái phải thường xuyên ngâm chân, có lợi cho sức khỏe.”

Quách Thanh Tú hơi ngượng ngùng, Tăng Thanh Hải đã cởi tất ra cho cô, lại vô cùng săn sóc mà xoa bóp. Cảm giác thoải mái từ lòng bàn chân truyền lên, gương mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú đỏ bừng.

Dẫu sao hai người cũng chưa chính thức ở cùng nhau, sự thân mật thế này khiến cô có chút thẹn thùng.

Ngâm chân xong, Tăng Thanh Hải cầm khăn lau khô chân cho cô.

Quách Thanh Tú vùi vào trong sô pha, Tăng Thanh Hải đã cởi áo vest ngoài, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo phông màu xanh da trời, trông khá tùy tiện, cứ như anh hàng xóm nhà bên vậy!

Tăng Thanh Hải ngồi xuống cạnh Quách Thanh Tú, anh cầm chiếc điều khiển bấm bấm vài nút.

Đột nhiên một mặt tường rung lên, xuất hiện một cánh cửa ngầm, chiếc két sắt rơi vào tầm mắt của Quách Thanh Tú.

Tăng Thanh Hải cười nói: “Trong này có mấy trăm triệu tiền mặt, để lại cho em dùng lúc ở nhà, muốn tiêu thế nào cũng được.”

Quách Thanh Tú có cảm giác ngọt ngào như vừa ăn kẹo, Tăng Thanh Hải chân thành với cô đến thế, cô rất cảm động. Quách Thanh Tú mỉm cười tựa đầu vào vai Tăng Thanh Hải, anh ngồi thẳng dậy nâng mặt cô, thâm tình nhìn vào mắt cô.

“Thanh Tú, em thật đẹp!”

Câu nói thẳng thừng như vậy không hợp với tính cách của anh, Quách Thanh Tú xấu hổ. Tăng Thanh Hải ghé sát tai cô thấp giọng: “Anh muốn hôn em...”

Quách Thanh Tú nhớ đến lần trước, lần đầu tiên anh hôn cô lại bị cô thô bạo đẩy ra, chắc hẳn anh rất tổn thương.

Thế nên bây giờ muốn hôn cô lại phải xin ý kiến trước.

Quách Thanh Tú ngượng ngùng nhắm mắt, Tăng Thanh Hải dịu dàng hôn lên.

Hơi thở gấp gáp của hai người hòa vào nhau, đôi môi anh đào của Quách Thanh Tú hé mở, tản ra hương thơm ngọt ngào.

Tăng Thanh Hải nóng mặt, anh cạy môi cô, từ từ xâm nhập.

Tăng Thanh Hải dịu dàng săn sóc, mỗi lần tiến bước là một lần thăm dò, thấy cô không phản cảm mới xâm nhập sâu hơn.

Tay anh trước sau vẫn giữ vai cô, không hề động chạm những nơi không được phép xâm phạm.

Một nụ hôn triền miên khiến anh nóng rực, người như lửa đốt.

Thân thể mềm mại của Quách Thanh Tú như hóa thành vũng nước trong lòng anh, dần dà, Tăng Thanh Hải không còn thỏa mãn với nụ hôn như vậy nữa.

Anh đã cương lên, muốn thân mật hơn một bước nữa.

“Thanh Tú, anh muốn em, Thanh Tú...”

Tăng Thanh Hải thở dốc, mặt vùi vào hõm cổ cô, ngửi hương vị ngọt ngào của cô. Tay anh chạm vào bộ ngực nữ tính quyến rũ của cô.

Trong đầu Quách Thanh Tú đột nhiên hiện lên một khuôn mặt khác, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Anh Hải, không được, em còn chưa chuẩn bị tinh thần.”

Tăng Thanh Hải từ từ ngẩng mặt lên, đôi mắt anh đỏ ké, ánh mắt thoáng chút ngượng ngùng: “Thanh Tú, em đẹp quá, anh không kìm lòng được... Thanh Tú, còn 10 ngày nữa chúng ta kết hôn rồi, để anh ôm em, được không?”

Quách Thanh Tú co hai chân lên, lùi ra phía bên kia sô pha, mím môi cười hì hì. Lúc này Tăng Thanh Hải như một đứa trẻ muốn ăn táo mà không ăn được vậy, ánh mắt anh nóng bỏng gấp gáp.

Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, muốn thân mật với vợ tương lai cũng mình cũng là chuyện thường.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Tăng Thanh Hải như thế này, ánh mắt cô vô tình liếc thấy “túp lều” đang dựng đứng, mặt nhất thời đỏ lên.

“Anh Hải, mười năm cũng chờ được, còn sợ mười ngày sao?”

Tăng Thanh Hải có chút thất vọng, thế nhưng vẫn gật đầu: “Được, anh chờ em!”

Điện thoại di động của Tăng Thanh Hải lại vang lên, anh nhìn số điện thoại, chuẩn bị nhấn tắt, Quách Thanh Tú vội vàng ngăn cản.

“Cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là cách, anh nghe điện thoại đi.”

Tăng Thanh Hải nhìn Quách Thanh Tú rồi mở loa ngoài, anh không muốn lừa gạt Quách Thanh Tú nữa.

“A Hải, anh đang ở đâu, sao anh lại tắt máy, sao anh không đến thăm em.” Giọng nói nghẹn ngào đáng thương của Lý Vi Vi vang lên.

“Xin lỗi Vi Vi, những gì cần nói anh đã nói rõ. Lần trước anh đã vì em mà suýt đánh mất Thanh Tú. Thế nên về sau anh sẽ không làm chuyện ngu ngốc ấy nữa, Anh yêu Thanh Tú, anh sẽ không rời xa cô ấy.”

“Không, A Hải, em yêu anh, em thật sự yêu anh, không có anh em sẽ không sống nổi.”

“Xin lỗi Vi Vi, anh chỉ có thể ở bên một người phụ nữ.”

Tăng Thanh Hải nói xong cúp máy luôn.

Ánh mắt Quách Thanh Tú sáng lên, cô nhào vào lòng anh: “Anh Hải, anh thật tốt với em.”

Cô cảm động chảy nước mắt, ôm chặt lấy Tăng Thanh Hải.

“Được rồi, anh đưa em về nhà, tránh cho chú Quách lo lắng...”

Tăng Thanh Hải chủ động đưa Quách Thanh Tú về nhà, điều này làm cô càng thêm cảm động: “Vâng!”

Tăng Thanh Hải đưa Quách Thanh Tú đến tận cửa nhà, nhìn cô đi vào, mãi đến khi phòng đã bật đèn mới rời khỏi.

“Ba, tình hình công ty ba gần đây thế nào?”

“Rất tốt!” Quách Hoàng Tùng ngồi đọc báo trên sô pha, thấy con gái tươi cười rạng rỡ thì lại nhìn thêm vài lần.

“Nghe nói mấy hôm trước khu rừng bên đó có bắt được hai tên cướp đấy, về sau con ít qua đó thôi, nhất là buổi tối.”

“Con biết rồi ba!”

Quách Thanh Tú lè lưỡi, may mà cô không nói chuyện hôm trước, không thì ba cô không chỉ lo lắng vậy thôi đâu.

“Ba, mai con đi chụp ảnh cưới...”

“Ừ!” Quách Hoàng Tùng tiếp tục đọc báo, không quay đầu lại.

“Ba, ba nói xem chúng con nên chọn nhà hàng nào tổ chức tiệc cưới?”

“Đây là chuyện của hai đứa, hai đứa tự quyết định là được rồi.”

“Ba, anh Hải nói, trước khi cử hành hôn lễ tốt nhất nên mời gia trưởng hai bên gặp mặt, khi nào ba rảnh?” Quách Thanh Tú dè dặt nhìn ba. Thật là kỳ lạ, mười năm trước hai ông vốn là bạn thâm giao, giờ cũng sắp thành thông gia rồi, vậy mà lại không muốn gặp mặt. Chuyện này khiến Quách Thanh Tú chẳng hiểu ra sao.

Quách Hoàng Tùng buông tờ báo xuống, hờ hững nói: “Ba bận nhiều việc, không có thời gian gặp.”

“Ba!” Quách Thanh Tú vội vã ra chiêu sát thủ, làm nũng đại pháp.

“Ba, đây là chuyện đại sự cả đời của con mà. Con hy vọng có thể nhận được lời chúc phúc của ba. Ba chỉ cần gặp mặt bác Tăng, ăn bữa cơm, sau đó bàn bạn chút chuyện mời khách thôi mà, sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu. Như vậy đi, ngày kia là cuối tuần, ba đi một chuyến được không?”

Quách Hoàng Tùng không chịu nổi chiêu làm nũng của con gái, cuối cùng đành phải đồng ý.

Hôm sau lúc chụp ảnh cưới, tâm trạng Quách Thanh Tú rất tốt. Tăng Thanh Hải mặc bộ vest quý tộc như bạch mã vương tử của hoàng thất vậy. Quách Thanh Tú thì mặc chiếc váy cưới trắng thuần, dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.

Tăng Thanh Hải dịu dàng nho nhã, săn sóc điềm đạm, trong lúc chụp ảnh càng quan tâm chu đáo đến Quách Thanh Tú.

Lúc chụp ảnh ngoài trời, trong lúc Quách Thanh Tú đứng trên tấm ván lót cùng Tăng Thanh Hải thì đột nhiên đạp hụt bước, tuy Tăng Thanh Hải nhanh chóng đỡ lấy cô nhưng Quách Thanh Tú vẫn bị ngã xuống đất, bị trặc chân.

Việc chụp ảnh cưới đã được một nửa đành phải ngừng lại, Tăng Thanh Hải đưa cô đến bệnh viện.

Sau khi kiểm tra một loạt, bác sĩ gọi Tăng Thanh Hải sang phòng bên.

“Chân của vợ cậu không sao, có điều đứa bé trong bụng không chịu khổ được đâu, về sau đừng đi giày cao gót, còn ngã nữa rất có thể sẽ bị đẻ non...”

“Cái gì? Ông nói cái gì?” Gương mặt tuấn tú của Tăng Thanh Hải trở nên vặn vẹo, anh tóm lấy tay bác sĩ.

Bác sĩ cũng quen thấy thanh niên kích động khi biết mình lần đầu làm cha rồi.

“Ha ha, thằng nhóc này, cậu không phải đến vợ mình mang thai cũng không biết đó chứ!”

Sắc mặt Tăng Thanh Hải trắng bệch, mọi hy vọng dần dần biến mất. Anh như người rơi từ trên mây xuống. Người con gái anh thích lại mang thai con của gã đàn ông khác, mà tên kia lại chính là kẻ thù muốn đẩy anh vào chỗ chết. Ông trời ơi, ông còn có trò đùa nào tàn nhẫn hơn thế không?

“Bác sĩ, ông không nhầm chứ? Cô ấy, cô ấy sao có thể mang thai được?”

Anh rất rõ bản thân anh không nỡ đụng vào cô, vậy chắc chắn không phải là con anh.

“Ha ha, không sai đâu, tôi đã làm bác sĩ 40 năm rồi, nếu ngay cả mang thai cũng không khám ra được thì chẳng hóa phí công học y rồi ư. Được rồi, giờ mới mang thai được 3 tuần, cậu phải cẩn thận bảo vệ vợ cậu đấy...”

Toàn thân Tăng Thanh Hải lạnh ngắt, anh bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.

Đầu anh như một mớ hỗn độn, không được, anh không thể nhận thua như thế được. Anh thích Quách Thanh Tú mười mấy năm rồi, anh đã tìm cô mười năm, anh cãi nhau với ba, đến cả vị hôn thê ban đầu cũng bỏ qua, suýt nữa phải trả giá cả công ty mình.

Khó khăn lắm mới lấy được trái tim người đẹp, anh không thể chịu thua, không thể mất đi cô.

Quách Thanh Tú đợi hơn hai tiếng mới thấy Tăng Thanh Hải vào đón cô.

Nhìn vẻ mặt tái xanh và tinh thần hoảng hốt của anh, cô không khỏi căng thẳng: “Anh Hải, có phải chân của em bị thương nặng lắm không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.