Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 85: Chương 85: Cô dám phản bội tôi




Quách Thanh Tú trở lại công ty, vội chạy về chỗ ngồi của mình. Cô còn chưa ngồi ấm chỗ thì bóng dáng Hà Linh đã xuất hiện trong tầm mắt của cô.

“Xin chào trưởng phòng Hà Linh!”

Hà Linh không buồn liếc nhìn cô lấy một cái: “Đến văn phòng của trợ lý Hứa một chuyến ngay lập tức. Cô ấy tìm cô có việc.”

“Ồ vâng!” Quách Thanh Tú bỗng cảm thấy bất an trong lòng.

Hai ngày hai đêm không trở về, không biết Dì Nguyễn có lo lắng hay không? Chẳng lẽ Lâm Việt Thịnh biết nhanh thế à?

Quách Thanh Tú đi đến cửa văn phòng của Huỳnh Minh San. Huỳnh Minh San đang nghe điện thoại, thấy cô tới vội ra hiệu cho cô chờ một lát.

Huỳnh Minh San nói tiếng Anh, Quách Thanh Tú nghe không hiểu lắm, chỉ nghe thấp thoáng mấy từ vựng mà thôi, như là “Rút đơn đặt hàng”, “Vấn đề chất lượng”, “Mạo hiểm” vân vân… Biểu cảm của Huỳnh Minh San rất sốt ruột, ra sức giải thích với khách hàng. Quách Thanh Tú vẫn đứng ở bên ngoài, Huỳnh Minh San bỗng lấy một chiếc di động đặt trên bàn đưa cho Quách Thanh Tú, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Quách Thanh Tú nhận lấy di động, thế mới phát hiện đó là di động của cô, quên mang ra ngoài.

Cô vội mở máy lên, di động rung mãi mà không chịu ngừng.

Tiếng tin nhắn vang lên liên tục.

Quách Thanh Tú giật mình, vội mở hộp tin nhắn lên xem. Rõ ràng có mấy chục tin nhắn tới, hộp tin sắp đầy luôn rồi.

“Quách Thanh Tú, cô chết ở xó nào rồi hả?”

“Quách Thanh Tú, cô dám không nghe điện thoại của tôi à?!”

“Quách Thanh Tú, còn dám tắt máy nữa. Tôi nói cho cô biết, cô chết chắc rồi! Chờ tôi về nhất định sẽ dạy cho cô một bài học!”



Quách Thanh Tú ngơ ngác, vội gọi điện cho Dì Nguyễn.

“Dì Nguyễn, cháu là Quách Thanh Tú. Có phải Lâm Việt Thịnh đã gọi điện thoại đến tìm cháu không vậy?”

“Ây dà, cô Quách à, cô đi đâu vậy? Ây dà, tối qua cậu chủ gọi rất nhiều cú điện thoại về, tôi có muốn giúp cô giấu diếm cũng không được. Cô Quách cẩn thận một chút…”

Dì Nguyễn còn chưa nói xong thì bên kia, Huỳnh Minh San đã gọi điện thoại xong rồi, đang đi đến cửa văn phòng hô: “Cô Quách, điện thoại của tổng giám đốc Lâm…”

Quách Thanh Tú cúp điện thoại của Dì Nguyễn, vội đi đến bên cạnh Huỳnh Minh San.

Lúc này cô cực kỳ thấp thỏm, ánh mắt Huỳnh Minh San có chút lo lắng, lúc đưa điện thoại cho Quách Thanh Tú còn thì thầm: “Tâm trạng của Lăng không tốt đâu.”

Quách Thanh Tú mỉm cười với cô tỏ vẻ biết ơn: “Tổng giám đốc Lâm…”

“Quách Thanh Tú, cô chết dí ở xó nào rồi vậy hả?!” Giọng nói như sấm rền của Lâm Việt Thịnh vang vọng khiến cô đinh tai nhức óc.

Quách Thanh Tú đau khổ xoa tai: “Tôi… Tôi về nhà bác cả…”

“Cô muốn chết đúng không?! Lần trước cô còn chưa bị đánh no đòn chứ gì? Còn muốn đâm đầu vào đó nữa…”

Lâm Việt Thịnh tức giận quá sức. Hắn vừa rời đi, cô đã dám không về nhà ngủ rồi, suýt nữa khiến hắn sốt ruột gần chết.

Nếu không phải vì Lê Hùng Việt đi cùng với hắn thì chắc chắn hắn sẽ bảo Lê Hùng Việt đi kè kè bên cạnh cô, không được rời khỏi dù chỉ một tấc.

Không chỉ buổi tối không về nhà ngủ mà còn không chịu mang theo di động nữa. Đầu óc cô nàng này bị cửa kẹp hay sao vậy? Chưa bao giờ suy xét đến cảm thụ của người khác, không biết có người rất quan tâm tới cô à?

Quách Thanh Tú cầm di động, Lâm Việt Thịnh mắng cô suốt nửa giờ. Cô không nói lời nào nghe hắn răn dạy.

“Sao không nói gì thế?” Lâm Việt Thịnh trút giận xong, cuối cùng giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn chút.

“Ồ, tôi sai rồi!”

“Hừ! Biết sai là được rồi. Mau mang theo điện thoại đi, không được chạy lung tung nữa. Tối nay tôi sẽ về.”

“Không phải ba ngày nữa anh mới về à?”

“Quách Thanh Tú, cô muốn ăn đòn đúng không? Cô mong cho tôi không về nhà thế hả?” Lâm Việt Thịnh đang nổi giận, giọng điệu trào phúng.

“Không có không có, vậy anh về nhanh lên nhé!”

Rốt cuộc Lâm Việt Thịnh cũng cúp điện thoại, Quách Thanh Tú cảm giác như là sống sót sau tai nạn vậy.

Lúc trả điện thoại cho Huỳnh Minh San, sắc mặt của cô ấy cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm vào Quách Thanh Tú thật lâu.

Quách Thanh Tú chậm rãi đi ra ngoài. Đằng sau truyền tới tiếng nói chuyện của Huỳnh Minh San và Lâm Việt Thịnh.

“Tổng giám đốc Lâm, đám khách hàng bên Australia bỗng đổi ý, yêu cầu hủy bỏ đơn đặt hàng, thu hồi tiền đặt cọc. Tài chính của chúng ta đều dồn vào việc thu mua tập đoàn Tăng Thị, phải làm sao bây giờ?”

Quách Thanh Tú hơi kinh hãi, bất giác bước chậm lại.

“Gì cơ? Không được! Tổng giám đốc Lâm, tại sao lại phải dùng cách tự hủy diệt mình để công kích Tăng Thị như vậy? Hiện giờ giá cổ phiếu của tập đoàn Tăng Thị bỗng nhiên sụt giảm mạnh, nếu chúng ta tung ra thì cũng sẽ bị tổn thất không thể bù đắp được… Vâng, được rồi!”

Quách Thanh Tú nghe đến đây, bước chân nhanh hơn, vội đi ra ngoài.

Tim cô đập như trống. Cô không thể ngờ được rằng anh Hải lại ra tay nhanh đến vậy. Cô mới gửi tin tức cho anh có ba ngày mà thôi, anh đã bắt được cơ hội phản kích rồi!

Nhưng cô bỗng không vui vẻ nổi nữa.

Tuy rằng anh Hải đã thắng, nhưng Lâm Việt Thịnh sẽ tha cho cô sao?

Trong đại sảnh nhà ăn, tin tức thời sự đang chiếu tin vui, giá cổ phiếu của tập đoàn Tăng Thị đã trở lại như thường. Cha của Tăng Thanh Hải cũng khỏe mạnh ra viện. Trên màn hình còn thấy Lý Vi Vi kéo cánh tay Tăng Thanh Hải một cách thân mật, bày tỏ sự ân ái trước mặt truyền thông.

“Tổng giám đốc Tăng, thiết nghĩ lần này đã có người ác ý tuyên truyền giá cổ phiếu, ngài có ý kiến gì không?”

“Tôi bày tỏ sự áy náy về sự bất tiện mà sự việc này đã mang tới cho mọi người. Bất kể thế nào đi nữa thì mong mọi người hãy tin tưởng vào tập đoàn Tăng Thị như trước kia. Chúng tôi sẽ đối đãi với khách hàng bằng sự thành tín lớn nhất của mình.”

“Cô Lý có ý kiến gì về sự việc này không?” Phóng viên phỏng vấn Lý Vi Vi.

Lý Vi Vi cười tươi tắn, tràn ngập hạnh phúc: “Tôi tin vào chồng chưa cưới của tôi, anh ấy đã xoay chuyển tình thế, tôi sẽ luôn ủng hộ anh ấy.”

Quách Thanh Tú bỗng cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

Đúng rồi, đứng trước trước mặt người khác là Lý Vi Vi. Còn Quách Thanh Tú cô thì chẳng là gì cả.

Lúc Lâm Việt Thịnh trở về thì trời đã gần rạng sáng rồi.

Quách Thanh Tú trằn trọc cả đêm. Cô không biết cuối cùng hắn sẽ đối xử với cô như thế nào nữa.

Cô mở mắt chờ trong căn phòng tối đen như mực. Tiếng bước chân nặng nề truyền tới từ bên ngoài, bỗng khiến cô cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Tiếng mở cửa không lớn như trong tưởng tượng.

Bóng dáng cao lớn của Lâm Việt Thịnh xông tới. Quách Thanh Tú vờ như đang ngủ, nhắm mắt lại không nói một lời.

Ngón tay lạnh lẽo của Lâm Việt Thịnh lướt qua gương mặt cô.

“Hừ, hôm nay tha cho cô vậy!”

Lâm Việt Thịnh hừ khẽ một tiếng, duỗi tay kéo chăn lên đắp cho cô: “Đúng là đồ không tim không phổi. Tôi về mà cũng không chờ một chút.”

Hắn ngồi vào sofa rồi bắt đầu gọi điện thoại.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy có vẻ hắn đang nói chuyện với Huỳnh Minh San.

“Không được, không thể bỏ qua Thanh Tú Bút Màu được!”

Đây là câu cuối cùng mà Quách Thanh Tú nghe thấy trong lúc mơ màng. Mơ hồ cảm thấy chỗ bên cạnh mình lõm xuống, một đôi tay thật dài thò qua kéo thân thể nhỏ xinh của cô vào một lồng ngực rộng rãi ấm áp.

Quách Thanh Tú bỗng phát hiện, cô đã quen với vòng tay của hắn rồi. Thói quen thật sự là một điều đáng sợ.

Trong lòng hắn, thế mà cô cũng có thể ngủ rất yên bình.

Sáng hôm sau, Quách Thanh Tú mơ thấy có con rắn chui vào trong ống quần của cô. Cô sợ tới mức ra sức giãy dụa, muốn né tránh nó.

Cô bỗng tỉnh lại, Lâm Việt Thịnh đang cười đểu nhìn cô: “Đúng là cô nàng chậm tiêu, bị người khác xâm phạm cũng không biết!”

Quách Thanh Tú thế mới cảm nhận được ngón tay của hắn thò vào trong quần ngủ của cô. Thì ra hắn chính là con rắn đáng sợ đó.

Cô sợ tới mức giật thót mình, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng như bị nướng trên lửa.

Vòm ngực trơn bóng, cơ bắp rắn chắc của Lâm Việt Thịnh tản ra sức hấp dẫn gợi cảm mãnh liệt. Con ngươi đen của hắn bị nhuộm đẫm tình dục, cúi đầu hôn cô.

Quách Thanh Tú không thể trốn thoát, khẽ ưm một tiếng, bị hắn đặt dưới người.

Đó là một buổi sáng tràn đầy kích tình, tiểu biệt thắng tân hôn. Sau một buổi tối nghỉ ngơi, Lâm Việt Thịnh lại tràn trề tinh lực.

Hắn đòi hỏi vô độ, Quách Thanh Tú suýt nữa thì xụi lơ đến mức không thể rời khỏi giường.

Xong việc, Lâm Việt Thịnh tắm rửa xong rồi đi ra mặc quần áo. Thấy dáng vẻ mảnh mai của Quách Thanh Tú, hắn nở nụ cười thỏa mãn: “Hôm nay đừng đi làm, cứ nghỉ ngơi ở nhà đi! Tối nay tôi dẫn em đi tham dự một buổi tụ họp, cho em một niềm vui bất ngờ.”

Quách Thanh Tú bỗng cảm thấy có gì đó không ổn lắm, nhưng lại không thể đoán được đó là gì.

“Không đi làm thì có phải là không được tốt lắm không?”

“Tôi là ông chủ, tôi cho phép em nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi, lắm lời thế làm gì?”

Lâm Việt Thịnh mặc tây trang, cầm cà vạt đi đến trước mặt Quách Thanh Tú.

“Thắt cà vạt giúp tôi…”

Quách Thanh Tú ngơ ngác một phút, lập tức đứng dậy thắt cà vạt cho Lâm Việt Thịnh, bốn mắt nhìn nhau gần gũi đến vậy…

Quách Thanh Tú thấy sự thâm tình khác lạ cất giấu trong con ngươi đen của Lâm Việt Thịnh, còn có một loại cảm giác giống như là có thể nhìn rõ mọi thứ.

Như thể hắn có khả năng nhìn xuyên thấu, phát hiện bí mật che giấu trong lòng cô vậy.

Quách Thanh Tú hơi rũ mi mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Quách Thanh Tú thành thạo thắt cà vạt xong, mỉm cười: “Được rồi.”

Lâm Việt Thịnh bỗng dang tay ra ôm Quách Thanh Tú vào lòng, thật chặt, chỉ là một cái ôm thuần túy mà thôi, không chứa bất cứ tình dục nào cả.

Quách Thanh Tú thoáng ngây ra. Sau chuyến đi công tác lần này, có vẻ Lâm Việt Thịnh đã thay đổi rồi.

“Quách Thanh Tú, tôi muốn cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trần đời!”

Lâm Việt Thịnh bỏ lại những lại này rồi đi ra ngoài.

Quách Thanh Tú ngơ ngác đứng tại chỗ. Quách Thanh Tú, tôi muốn cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trần đời!!! Những lời này vẫn vang vọng bên tai cô, trong lòng cô có một nơi dần dần mềm mại, dần dần tan chảy…

Buổi chiều, có mấy nhà tạo mẫu được Lê Hùng Việt dẫn tới. Thêm vào đó còn có mấy kiểu váy mà Lâm Việt Thịnh mang về từ châu Âu.

“Cô Quách, chúng tôi là người phụ trách trang điểm cho cô.”

Trước đó Quách Thanh Tú đã nghe Lâm Việt Thịnh nói muốn tham dự tiệc tối gì đó. Cô cũng thoáng hiểu được là một cuộc tụ hội của xã hội thượng lưu. Nhưng Quách Thanh Tú chưa từng tham dự những nơi như thế. Cô hỏi Lê Hùng Việt: “Tôi không đi có được không?”

“Cậu chủ nói nhất định phải đi.”

Lê Hùng Việt mỉm cười nói. Hắn chưa từng thấy cậu chủ đối xử với cô gái nào tốt như thế.

Vì cô Quách, cậu chủ lại trở về tổng bộ ở châu Âu, khăng khăng đòi lão gia phải tài trợ, sau đó vội vàng trở về bất kể ngày đêm. Hy vọng họ có thể hạnh phúc mãi mãi.

Quách Thanh Tú mặc cho các chuyên viên trang điểm mặc chiếc váy dài long trọng vào chô cô. Trước ngực nạm đầy kim cương, sặc sỡ lóa mắt.

Mái tóc dài của cô được búi thành búi tóc nụ hoa xinh đẹp mà tao nhã, lại đeo hoa tai pha lê tinh xảo, chưa cần son phấn đã đủ chói mắt rồi.

Lúc chuyên viên trang điểm đang định trang điểm cho cô thì bóng dáng cao lớn của Lâm Việt Thịnh đã xuất hiện ở cửa lớn.

“Không cần trang điểm. Cứ thế là được rồi!”

Lâm Việt Thịnh ngăn cản chuyên viên trang điểm. Bạn gái của hắn không cần phải trang điểm, cứ để mặt mộc như vậy cũng đủ xinh đẹp động lòng người rồi.

Nước da trắng nõn nà, vẻ đẹp trời sinh, nếu bôi chất hóa học lên thì lại thành tầm thường mất.

Cô gái trước mắt này ngây thơ động lòng người. Sau khi mặc bộ lễ phục dạ hội lộng lẫy này thì lại càng đẹp đẽ hơn, giống như một đóa hoa nở rộ.

Hắn kìm lòng chẳng đặng khom người nhấm nháp mùi hương thơm ngát trên môi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.