Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 57: Chương 57: Dùng thân thể của con để đổi tiền




“Thanh Tú, đi bên này này...”

Bóng người Quách Tuấn Kiệt chui vào một cái lỗ, bên trong là nhà xưởng bỏ hoang, rất lớn rất âm u.

Khắp nơi chất chồng bàn máy móc, còn có bàn làm việc bỏ hoang của thợ mộc, tràn ngập mùi hôi thối rữa.

Quách Tuấn Kiệt cầm đèn pin đi ở phía trước, đi rất thành thục cũng rất nhanh, ông vào trong rồi đi xuống tầng hầm.

Mùi ở bên đó còn nồng hơn nữa, Quách Thanh Tú không thể không bịt kín mũi lại.

Chỗ này hẳn là trong một căn phòng nồi hơi, góc phòng bây giờ đã giăng đầy tơ nhện, trên khung giường sắt đã rỉ sét, chăn trải trên giường đã biến thành màu đen, đống đồ dùng hàng ngày như nước, bánh mì, còn có giấy gói mì ăn liền ở trong góc tường...

Quách Tuấn Kiệt chán chường ngồi trên mặt đất.

Quách Thanh Tú kinh ngạc đánh giá nơi này: “Bác cả ơi, không phải trước giờ bác cả ẩn náu mãi trong này đấy chứ! Sao bác cả trốn ra được vậy, không phải bác cả đang ở trong bệnh viện sao?”

Trong ánh mắt của Quách Tuấn Kiệt tràn ngập sắc tối, giọng nói già cỗi: “Thanh Tú, chuyện của quá khứ bây giờ bác cả cũng không muốn nói nữa đâu. Dù sao Hoàng Ngân cũng đã chết rồi, cái nhà này đã tàn rồi. Lúc con mới mười tuổi bác cả đã nhận nuôi con, coi như không phải bác cả ruột của con thì con cũng phải có lòng biết ơn đúng không!”

Quách Thanh Tú khổ sở nhìn ông: “Có chứ bác cả, con sẽ chăm sóc phụng dưỡng cho bác cả mà.”

“Ôi, bây giờ còn chăm sóc phụng dưỡng thì không thực tế lắm. Bây giờ bác cả chỉ muốn giữ cái mạng mà thôi.”

Quách Thanh Tú mấp máy, đúng thế, trước đây vẫn không biết tại sao Á Hân lại phá sản, nhưng cũng lờ mờ cảm giác được rằng có liên quan đến Lâm Việt Thịnh, thế nên không khỏi hỏi lại: “Bác cả ơi, tại sao Á Hân lại phá sản thế ạ? Còn nữa, nhà họ Quách với nhà họ Lâm có mối thù gì vậy ạ?”

Quách Tuấn Kiệt đột nhiên cảnh giác nhìn Quách Thanh Tú: “Con biết được gì rồi?”

Quách Thanh Tú lập tức mờ mịt lắc đầu: “Trước lúc chết chị có nói cho con biết rằng nhà họ Quách và nhà họ Lâm có thù oán với nhau. Nhưng cụ thể là cái gì thì chị ấy không nói.”

Khóe miệng Quách Tuấn Kiệt giật giật, ở trong bóng tối, trong một góc khuất không thấy được, ông đưa tay nắm lấy con dao ở góc tường...

Thấy Quách Thanh Tú không biết gì cả, Quách Tuấn Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng thế, có thù với nhau, đều là do tên Lâm Việt Thịnh khốn kiếp kia hại chết con gái của bác cả...”

Quách Tuấn Kiệt nghiến răng nghiến lợi, một lúc sau lại đau thương nói rằng: “Thanh Tú, con phải cứu lấy cái mạng này của bác cả.”

Quách Thanh Tú lo âu nhìn ông: “Bác cả, bác cả muốn con giúp thế nào?”

Trong mắt Quách Tuấn Kiệt sáng lên dị thường: “Tiền, Lâm Việt Thịnh có tiền, không phải bây giờ con đang làm tình nhân của Lâm Việt Thịnh sao? Thừa dịp hắn vẫn chưa chơi chán con thì con mau đào mỏ lấy hết tiền của hắn đi, rồi cho ta cho ta...”

Quách Thanh Tú u buồn nhướng mày lên, bảo cô vòi tiền Lâm Việt Thịnh thì có chết cô cũng không làm được.

“Bác cả, bác cả thiếu bao nhiêu tiền?” Quách Thanh Tú dò hỏi.

Trong mắt Quách Tuấn Kiệt bắt đầu lập loè tia vui vẻ hưng phấn, bây giờ đám cho vay nặng lãi đang khắp nơi truy lùng ông, ông chỉ cần vừa ló đầu ra thôi là sẽ bị chém chết ngay.

“Càng nhiều càng tốt, Thanh Tú, trước đây bác cả đối xử với con tốt như thế mà, lần này con giúp bác cả một chút đi!”

“Chuyện này, bác cả phải nói một con số cụ thể ra...”

“Ba mươi ba tỷ, ba mươi ba tỷ là được rồi...” Ánh mắt của Quách Tuấn Kiệt thèm khát nhìn Quách Thanh Tú.

Quách Thanh Tú cắn môi dưới, bảo cô vòi Lâm Việt Thịnh ba mươi ba tỷ, không phải là bán thân sao? Cô nợ hắn vẫn chưa trả hết đâu.

“Bác cả, con vay tiền giúp bác cả cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là bác cả phải nói cho con nghe, số tiền này bác cả muốn dùng vào cái gì?”

Quách Tuấn Kiệt bỗng nhiên ôm mặt khóc rống lên: “Là Lâm Việt Thịnh hại bác cả, hắn tìm người thu mua Á Hân, bác cả bị đám người cho vay nặng lãi đánh đập.”

“Nhưng tại sao Lâm Việt Thịnh phải làm như thế?”

Quách Thanh Tú nêu ra câu hỏi sắc bén, cô với Lâm Việt Thịnh đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi, nếu nói hiểu rõ hắn thì cũng không quá.

Tuy rằng tàn nhẫn ngang ngược nhưng chắc chắn là một người đàn ông có tư duy bình thường, hắn sẽ không đi làm những chuyện không có lợi cho mình.

Quách Tuấn Kiệt thật sự không bịa thêm được nữa: “Là cho vay nặng lãi đấy, bác cả cũng không biết nữa, hắn cứ luôn ác ý tấn công vào Á Hân. Bác cả muốn đưa Á Hân chấn hưng trở lại nên đã đến Macao đánh cược, nợ ba mươi ba tỷ, bây giờ vẫn chưa trả hết. Bác cả không còn cách nào khác đành bán Á Hân đi, thế mà vẫn không đủ tiền, làm sao bây giờ, Thanh Tú ơi, bác cả là bác cả ruột của con đấy!”

Quách Tuấn Kiệt khóc đến đáng thương.

“Bác cả ơi, bác cả đừng gấp, con thử xem sao...”

“Thanh Tú, bác cả biết con mềm lòng nhất mà, con chắc chắn sẽ không nhẫn tâm nhìn bác cả cực khổ thế này mãi đâu.”

Sắc mặt của Quách Thanh Tú sầu muộn. Tuy rằng không biết mình có thể thành công hay không, nhưng nhìn Quách Tuấn Kiệt như vậy thì trong lòng cô cũng thấy vô cùng khó chịu.

“Bác cả à, trước hết bác cả cứ trốn ở chỗ này đi, mai con lại đến tìm bác cả...” Quách Thanh Tú nói xong thì đột nhiên quay đầu lại nhìn Quách Tuấn Kiệt.

“Bác cả à, hình như con có thấy hình bóng của ba, vừa rồi bác cả cũng bảo muốn nói cho con nghe về chuyện của ba mình...”

Quách Tuấn Kiệt không ngờ vừa giải quyết ổn một chuyện xong thì lại bỗng chuyển sang chuyện khác. Sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Thanh Tú, con không thể đổi ý đâu, ngày mai lúc con đưa tiền đến rồi thì bác cả sẽ nói cho con biết tất cả!”

Quách Tuấn Kiệt nhanh chóng bắt được nhược điểm của Quách Thanh Tú.

“Được!”

Lúc Quách Thanh Tú rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang thì Lê Hùng Việt vẫn còn đang ngủ.

Quách Thanh Tú dời cậu đến ngồi bên cạnh ghế lái phụ rồi tự mình lái xe về nhà.

Mãi đến tận khi xe vào biệt thự rồi Quách Thanh Tú mới đánh thức Lê Hùng Việt dậy.

“Tỉnh lại đi, đến nhà rồi!”

Lê Hùng Việt ngạc nhiên thấy mình đang ngủ trong xe mà còn được Quách Thanh Tú chở về nữa, rất đỗi kinh ngạc.

“Cô Quách, chuyện gì thế này?”

Quách Thanh Tú cười cười: “Chắc do anh mệt mỏi quá đấy, vừa rồi còn ngủ gà ngủ gật, vì thế nên tôi mới chở anh về. Nhưng không sao đâu, chuyện này chỉ có tôi biết anh biết...”

Ba mươi ba tỷ!!

Cô đi đâu kiếm ba mươi ba tỷ đây, thẻ vàng à?!!

Lâm Việt Thịnh từng nói bên trong không giới hạn số tiền tối đa, vậy có nghĩa là sẽ rút được khoản tiền vô hạn đúng không!

Quách Thanh Tú tính toán cả một buổi tối. Sáng sớm ngày hôm sau khi mặt trời còn chưa mọc thì cô đã tự mình lặng lẽ trốn ra khỏi biệt thự.

Trong một cái kho ở sân sau của biệt thự, cô tìm được một chiếc xe đạp mình đã từng vứt xó ở đấy.

Đạp xe vào trong nội thành rồi lại bắt taxi đi đến xưởng xe đạp cũ nát kia.

Lúc này trời chỉ mới hơi hửng sáng.

Quách Tuấn Kiệt mất ngủ cả một đêm, nghe được tiếng bước chân của Quách Thanh Tú thì vội vàng ra đón.

“Thanh Tú, biết ngay con tốt với bác cả nhất mà, con có mang tiền đến không?”

Quách Thanh Tú bước vào sau cửa sắt, nhìn Quách Tuấn Kiệt, nét mặt hơi sầu muộn. Cô nắm chiếc thẻ vàng thật chặt trong tay.

“Bác cả, con có tiền rồi. Nhưng mà...”

“Thanh Tú, con chỉ cần đưa tiền cho bác cả thì vấn đề gì cũng có thể giải quyết được...”

Trong mắt Quách Tuấn Kiệt tràn ngập sự tham lam, trong mắt ông chỉ có từng cọc tiền mặt. Nếu có tiền thì ông có thể bắt đầu đi đánh cược lại lần nữa, lấy tiền thắng được trả bọn cho vay nặng lãi, sau đấy ông sẽ trở lại như ngày xưa, trở về thời huy hoàng của xưa kia.

Quách Thanh Tú trầm mặc một lát: “Bác cả, bác cả nói cho con biết chuyện về ba đi!”

Quách Tuấn Kiệt cáo già gian xảo, tiền chưa đến tay thì ông ta sẽ không nhả ra trước đâu.

“Đúng thế Thanh Tú, ba con thì chưa chết, nhưng mẹ con thì chết thật rồi...”

“Thế ba con đang ở đâu?”

“Chuyện này bác cả cũng không biết nữa, con xem bây giờ bác cả suy bại đến mức này rồi, căn bản không có cách nào đi thăm dò tin tức về ba con cả. Chờ con đưa tiền cho bác cả thì bác cả sẽ lập tức điều tra ngay...”

“Làm sao tra được?”

Quách Thanh Tú liên tục ép hỏi, ánh mắt của Quách Tuấn Kiệt tham lam: “Năm đó ba con phạm vào một vụ án, ông ấy sợ phải gánh chịu trách nhiệm nên đã trốn đi rồi...”

Sắc mặt của Quách Thanh Tú trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Không đâu, ba không phải là loại người như vậy.

“Bác cả, bác cả gạt con, nếu ba con phạm tội thì tại sao công ty Á Hân không bị chính phủ xử lý chứ.”

Quách Tuấn Kiệt khà khà cười hai tiếng: “Đúng, đây chính là chỗ khôn khéo của ba con đấy. Ông ấy đoán được việc mình làm chắc chắn sẽ bị bại lộ nên trước đó một tháng đã chuyển công ty Á Hân sang cho bác cả đứng tên. Dù sao thì nó cũng là em trai ruột của bác cả, chỗ béo bở thì không cho người ngoài hưởng được...”

“Không đâu!” Quách Thanh Tú chảy nước mắt, ba không phải là tội phạm trốn án, ông sẽ không vô trách nhiệm vứt bỏ mẹ, mặc kệ cô mà một mình một người bỏ đi như thế.

“Chuyện này khi đó cũng chấn động cả một khoảng thời gian, có tên là ‘vụ án Viễn Tây’, con không tin thì tự đi hỏi đi...”

Đôi mắt của Quách Tuấn Kiệt nhìn thẻ vàng trong tay của Quách Thanh Tú, nhân lúc Quách Thanh Tú còn đang mơ màng thì lập tức vọt đến.

Ông ta chuẩn bị giật lấy thẻ vàng ở trong tay Quách Thanh Tú thì không ngờ Quách Thanh Tú lại phản ứng rất nhanh mà lùi lại vài bước.

“Bác cả à, cái này không thể cho bác cả được! Bác cả, hay là chúng ta đi báo cảnh sát đi! Cho vay nặng lãi là không hợp pháp, báo cảnh sát thì ít nhất cũng bảo vệ được tính mạng của bác cả, sẽ không phải sống đầu đường xó chợ như vậy nữa rồi.”

Mặt của Quách Tuấn Kiệt vừa dơ bẩn vừa sưng phù, trở nên dữ tợn, mắt lộ ra tia hung ác.

“Quách Thanh Tú, con đang nói lời điên khùng gì vậy hả?! Nếu bây giờ bác cả đến đồn cảnh sát thì cả đời này coi như xong rồi, con có hiểu không...”

“Bác cả, bác cả nghe con nói đi, con không muốn bác phải chạy trốn lưu vong như ba con...”

Quách Thanh Tú gần như muốn bật khóc, vừa nghĩ đến dáng vẻ kia của ba thì cô vô cùng khổ sở.

Chẳng trách nhiều năm như thế mà chị không chịu nói cho cô nghe về tung tích của ba, chị ấy sợ cô sẽ thất vọng, đau lòng.

Có lúc chân tướng sự thật rất khó chấp nhận, thà không biết còn hơn phải biết.

Quách Tuấn Kiệt không muốn nhiều lời nhảm nhí với Quách Thanh Tú nữa. Ông rất cần tiền, ông không thể đợi được nữa, chỉ muốn trốn thoát khỏi cái tình trạng sống không bằng chết này.

Bộ dáng ác độc của ông lộ ra, lấy con dao giấu sẵn ở trong ống tay áo ra rồi hung ác tàn nhẫn uy hiếp: “Đừng có dài dòng, mau đưa thẻ cho tao!”

Quách Thanh Tú không ngờ Quách Tuấn Kiệt sẽ dùng dao với cô, sợ hãi hét lên một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.

“Bác cả, bác cả điên rồi...”

Quách Tuấn Kiệt sít sao đuổi theo phía sau lưng cô: “Thanh Tú, mau đưa tiền cho bác cả đi, không thì bác cả chỉ có thể có lỗi với ba con mà thôi.”

“Á, cứu mạng, cứu mạng với...”

Quách Thanh Tú chạy vòng quanh khắp nơi trong nhà xưởng, vừa chạy vừa hét lớn.

Đáng tiếc nơi này vẫn luôn bị bỏ hoang, vốn cũng chẳng có người nào qua lại cả. Hơn nữa, giờ còn là rạng sáng, hầu như không ai nghe thấy được.

Quách Thanh Tú liều mạng mà chạy, bỗng nhiên chân trái truyền đến một trận đau đớn nứt toác, Quách Thanh Tú không kịp trở tay mà té ngã lăn xuống đất.

Vết thương ở chân vẫn chưa lành hẳn, giờ lại bị cô làm nứt ra.

Đầu Quách Thanh Tú đập vào một tảng đá, hôn mê bất tỉnh.

Quách Tuấn Kiệt thở hồng hộc đuổi theo, lấy một đoạn dây thừng trói chặt hai tay hai chân của Quách Thanh Tú lại, sau đó lại kéo lê cô xuống phía dưới tầng hầm âm u.

“Cộp!” Điện thoại di động rơi ra khỏi túi quần của Quách Thanh Tú.

Mắt Quách Tuấn Kiệt loé sáng, lập tức nhặt lấy.

“Rào!”

Một chậu nước lạnh dội xuống, Quách Thanh Tú run rẩy rùng mình một cái, cả người choàng tỉnh lại.

Mở mắt ra, nơi này là tầng hầm âm u, chính là nơi ở của Quách Tuấn Kiệt.

Hai tay hai chân của cô đã bị trói lại, nằm ở góc tường, còn Quách Tuấn Kiệt thì đang cầm một chậu nước bẩn dội xuống người cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.