Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 83: Chương 83: Em lưu luyến trong vòng tay anh




Quách Thanh Tú hơi chần chừ. Không biết tại sao mà giọng nói của Lý Vi Vi vẫn còn vang vọng bên tai cô.

“Quách Thanh Tú, cô đừng mơ quyến rũ được Anh Hải từ bên cạnh tôi.”

Cô trầm mặc một lúc: “Anh Hải, có khi nào không tiện không, hay là nói luôn ở đây đi.”

“Thanh Tú, anh ta không cho phép em gặp anh à? Hay là em rất ghét anh?”

Đôi mắt màu nâu của Tăng Thanh Hải tràn đầy sự lo lắng.

“Không phải không phải, không phải như những gì anh nghĩ đâu…”

Tăng Thanh Hải đột nhiên đưa tay kéo lấy tay cô. Anh nhìn cô đầy nghiêm túc: “Thanh Tú, nhìn anh, sao em lại muốn trốn tránh anh vậy? Lẽ nào em vẫn còn sợ anh làm em tổn thương sao? Thanh Tú, anh chỉ muốn được nhìn em như thế này, giống như khi em còn bé.”

Giọng nói của Tăng Thanh Hải dồn dập, khuôn mặt đẹp trai tỏ ra lo lắng. Anh hận vì không thể mổ tim ra đưa cho Quách Thanh Tú xem.

Quách Thanh Tú ngây người ra một lúc: “Thôi được, xin lỗi anh Hải, tại em sợ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.”

“Không đâu, Thanh Tú. Em không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh. Vì có em mà anh sống tốt đẹp hơn.

Quách Thanh Tú cười một cách yếu ớt, ngồi vào xe của Tăng Thanh Hải.

Lần này chiếc xe của Tăng Thanh Hải lượn nửa vòng trong thành phố S rồi đi về phía Nam. Chiếc xe nhanh chóng chạy dọc theo bờ biển, đi vào một khu rừng, chạy dọc theo nó rồi đi ra, sau đó chạy bao quanh theo sườn núi.

Đường núi chầm chậm, rừng rậm âm u, thỉnh thoảng lại có tiếng chim chim tước véo von từ ngoài cửa sổ truyền vào. Cảnh núi màu xanh giống như tranh vẽ hiện lên trước mặt Quách Thanh Tú.

Cuối cùng chiếc xe dừng lại ở sườn núi. Tăng Thanh Hải nắm lấy tay Quách Thanh Tú bước ra ngoài. Hai người đi xuống dọc theo cánh rừng. Họ lượn qua những bậc thang bằng gỗ đẹp đẽ rồi đi ra đầu cuối của khu rừng.

Một ngôi nhà bằng gỗ nhỏ nhắn, tinh xảo xuất hiện trong tầm mắt của Quách Thanh Tú.

Ngôi nhà này có lẽ được coi là biệt thự bằng gỗ. Nó giống một viện ngọc trai được khảm nạm vào sườn núi. Ngôi nhà kết hợp với sườn núi một cách diệu kỳ. Trông nó vừa rộng rãi, thoải mái lại vừa đẹp khéo léo đến tuyệt vời.

Quách Thanh Tú ngây người ra. Tăng Thanh Hải đưa tay đẩy hàng rào bằng gỗ, nói bằng giọng vui vẻ: “Thanh Tú, vào đi!”

“Dạ!”

Họ đi qua đại sảnh của tầng một, tới một gian phòng khách ngoài trời cực lớn. Trên đỉnh đầu được che bằng kính, có thể tự động đóng mở, ở giữa bày một bộ sofa lớn với bàn trà. Ngồi ở đây, phóng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy được biển rộng.

Trên sườn đồi từng đàn chim Đặng Quỳnh sà xuống tựa như ngọn lửa đang nhảy múa. Cảnh đẹp đến mức khiến người khác phải trầm trồ.

“Thanh Tú, đây là ngôi nhà anh mới mua, thiết kế kiểu lãng mạn dành riêng cho em, em thích không?”

Đôi mắt Tăng Thanh Hải nhìn cô Quách Thanh Tú thật sâu đậm. Hai tay anh khẽ kéo bàn tay nhỏ bé của cô. Trái tim cô đập nhanh tới mức như muốn nhảy ra ngoài.

Cô quá kích động. Đây là ngôi nhà nhỏ trong rừng mà cô muốn có.

Cô không kìm được liền xoay người lại, mang theo sự tò mò đến mãnh liệt, muốn thưởng thức từng góc nhỏ của nơi đây.

Căn nhà gỗ có hai tầng. Ngoài một phòng khách rất lớn hình tròn ở ngoài trời ra, thì tầng một còn có một phòng sách, một nhà bếp, một phòng vệ sinh và một phòng giặt đồ. Ngoài ra còn có một vườn hoa nhỏ xinh đẹp.

Bên trong trồng rất nhiều hoa hồng champagne, màu vàng nhạt, hồng nhạt, bông nào bông nấy ở bung, hương thơm tỏa ra nồng nàn

Cả tầng hai là phòng ngủ hình tròn. Ở chính giữa là chiếc giường lớn sang trọng. Căn phòng được thiết kế theo phong cách công chúa vô cùng ngọt ngào. Đến ngay cả chiếc giường lớn và rèm cửa sổ tới sát mặt đất cũng được thiết kế theo phong cách đó

Thật đẹp, thật mộng mơ và cũng mang đượm chất nữ tính.

Đây là những điều cô muốn.

Anh Hải, anh Hải của cô, anh biết tiếng lòng cô, anh thấu hiểu điều mà cô muốn, anh cũng cho cô tất cả mọi thứ mà cô muốn.

Quách Thanh Tú cởi giày ra, đứng trên tấm thảm lông dê mềm mại. Cô ngồi trước cửa sổ kiểu sát mặt đất, ngửi mùi hương hoa hồng nhè nhẹ, rồi nhìn ra biển lớn ở phía xa. Đột nhiên cô rất muốn khóc.

Cô quay người, nhào vào lòng Tăng Thanh Hải, rồi khóc rống lên.

“Anh Hải, em đang nằm mơ phải không?”

Tăng Thanh Hải ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn, mềm mại của cô. Những ngón tay dài của anh đan vào mái tóc cô, anh vuốt mái tóc một cách dịu dàng, từng chút từng chút một.

Giọng nói của anh dịu dàng, ma mị như tiếng nước: “Thanh Tú, đây không phải là mơ, đây là ngôi nhà thiết kế riêng cho em. Chỉ cần em thích thì có thể sống lâu dài ở đây.”

Cách lớp áo mỏng manh, cơ thể rắn chắc của anh cảm nhận được sự mềm mại và độ cong của cơ thể cô. Anh đột nhiên giật mình.

Thanh Tú, đây chính là cô bé mà anh đã thích nhiều năm nay. Lúc này, cuối cùng cũng dịu dàng áp vào ngực anh, giống như một con mèo ngoan ngoãn vậy.

Quách Thanh Tú yên lặng một lúc rồi chợt kinh sợ bởi tiếng tim đập mạnh của anh.

Cô sợ hãi giãy giụa ra khỏi ngực Thanh Hải.

Cô đang làm gì vậy? Đang lưu luyến sự ấm áp trong vòng tay anh sao? Không, không thể, Quách Thanh Tú, cô không thể như vậy. Anh Hải sớm đã có người khác, cô không thể phá vỡ hạnh phúc của bọn họ như vậy được.

“Xin lỗi anh Hải, em…”

Khuôn mặt Quách Thanh Tú đỏ bừng. Trên hàng lông mi dày là những giọt nước mắt óng ánh. Cô khẽ run lên, đôi môi giống như cánh hoa hồng kiều diễm, xinh đẹp tựa khối mã não quý giá.

Tăng Thanh Hải thấy vậy thì cổ họng mặc nghẹn. Anh cũng là một người đàn ông bình thường. Anh đột nhiên lúng túng quay người đi, cuộn chặt nắm tay lại, nuốt nước miếng một cách khó khăn.

Anh nói bằng giọng khàn khàn: “Thanh Tú, em đi nghỉ chút đi, anh đi nấu ít đồ ăn cho em.”

Quách Thanh Tú khẽ ừ một tiếng, mượn cơ hội đi tới trước bậu cửa sổ. Cô mở cửa kính ra để cho làn gió mát thổi bay đi sự bức bối trong lòng mình.

Cô cảm nhận được trái tim mình vẫn đang đập nhanh thình thịch, thình thịch một cách cuồng loạn.

Nét đỏ bừng trên khuôn mặt dù gió có thổi thế nào cũng không hết.

Hỏng rồi, lẽ nào cô vẫn còn yêu anh Hải sao?

Một người đàn ông ưu tú, hoàn mỹ như anh Hải nên ở bên cạnh cô gái là ngọc cành vàng, ưu tú, giàu có như Lý Vi Vi.

Quách Thanh Tú như cô không xứng ở cạnh anh ấy. Cô chỉ khiến anh bị vấy bẩn mà thôi.

Hóng gió một hồi lâu, Quách Thanh Tú liền đi từ trên lầu xuống. Cô thích nơi đây một cách sâu đậm. Cô đi chân trần trên chiếc thảm mềm mại.

Trong bếp, Tăng Thanh Hải buộc tạp dề và đang bận rộn. Quách Thanh Tú nhìn vậy thì hơi đau lòng. Một người đàn ông sạch sẽ, dịu dàng như vậy lại tự vào bếp nấu đồ ăn cho cô. Đây đúng là điều không thể tin được.

Tăng Thanh Hải nhanh chóng nấu xong món sườn xào chua ngọt. Anh bưng ra, đặt lên chiếc bàn trong phòng khách.

“Thanh Tú còn nhớ không. Hồi nhỏ em đặc biệt thích ăn sườn xào chua ngọt. Vì được ăn món này mà em ở nhà anh mãi không chịu về…

Quách Thanh Tú che miệng cười. Bản thân cô cũng không biết tại sao hồi nhỏ lại thích ăn sườn xào chua ngọt đến vậy.

Hơn nữa còn luôn thấy đồ ăn ở nhà Tăng Thanh Hải rất ngon. Có đôi khi, rõ ràng nhà cô cũng có nhưng ăn lại không thơm như của nhà anh Hải.

“Tới ăn thử xem có thích không…”

Tăng Thanh Hải đưa đũa cho cô, ánh mắt anh chăm chú nhìn, tràn đầy sự dịu dàng.

“Được ạ!”

Quách Thanh Tú gắp một miếng sườn. Tăng Thanh Hải khẽ thổi: “Cẩn thận bỏng!”

Sự quan tâm tỉ mỉ, chu đáo của anh khiến Quách Thanh Tú cảm thấy hốc mắt cay cay.

Xương sườn nấu rất mềm, vừa chua vừa ngọt, khẩu vị thật ngon, Quách Thanh Tú ăn liền một mạch không dừng.

Những ngón tay trắng dài, sạch sẽ của Tăng Thanh Hải vì để thỏa mãn khẩu vị của Quách Thanh Tú mà dính đầy dầu mỡ.

Ngoài món sườn xào chua ngọt, Tăng Thanh Hải còn làm món mỳ sốt táo vải và cà chua cho cô.

Quách Thanh Tú gắp một đũa thật to, ăn tới mức bụng căng tròn.

“Anh Hải, mười năm vừa rồi anh làm đầu bếp ở Mỹ à? Nấu ăn ngon thật đấy!”

Quách Thanh Tú nói đùa.

“Ha ha, chỉ cần Thanh Tú thích thì anh có thể thường xuyên nấu cho em ăn.”

Chỉ cần cô thích thì dù có là sao ở trên trời, anh cũng muốn đích thân hái xuống tặng cô.

Trong mắt anh, cô là một cô công chúa tôn kính, là một sự hóa thân hoàn mỹ. Cô là một Việt Thịnh sứ thanh khiết. Việc mà anh cần làm là cả đời này săn sóc cho cô.

Nếu như anh chưa đính hôn thì tốt biết mấy. Ánh mắt của Tăng Thanh Hải chưa từng rời khỏi Quách Thanh Tú, anh nhìn cô thật lâu mà không chớp mắt.

Quách Thanh Tú chưa bao giờ thấy thoải mái, nhẹ nhõm như vậy. Khi nói chuyện với Tăng Thanh Hải, cô cảm thấy rất vui vẻ. Cô cảm giác một ngày trôi qua thật nhanh. Đến khi trời tối, có một người đàn ông dắt theo một con chó to lớn tới.

“Cậu chủ, tối nay qua đêm ở đây ạ?”

“Ừ, đêm nay anh không cần phải gác đêm ở đây nữa Lưu Hoa, để Tiểu Bạch lại là được rồi.”

Lưu Hoa để con chó lại rồi đi ra ngoài.

Lúc này, ánh mắt trời chiếu lên mặt biển, khiến mặt nước nhuộm thành màu của bảy sắc cầu vồng vô cùng tráng lệ. Quách Thanh Tú nhìn ngây cả người. Cô bừng tỉnh, có thứ gì đó đang liếm dưới chân mình. Cô kêu lên một tiếng sợ hãi, rồi cúi đầu nhìn. Đó là một con Golden Retriever lông trắng.

Tăng Thanh Hải vừa cười vừa đi tới: “Nó tên là Tiểu Bạch, một con chó rất thông minh, Tiểu Bạch, gọi mami!”

Tăng Thanh Hải vừa cười vừa nói. Khuôn mặt Quách Thanh Tú đỏ bừng lên: “Em không phải là mami đâu, Tiểu Bạch, gọi anh Hải là daddy!”

Tiểu Bạch rất biết ý liền sủa gâu gâu. Nó chạy tới chạy lui bên cạnh cô, trông rất nhiệt tình.

“Ha ha, Tiểu Bạch thích em đấy!”

Tăng Thanh Hải vừa cười vừa đùa nghịch với chú chó.

“Ừ ừ!”

Quách Thanh Tú lấy một con búp bê bằng vải trên ghế sofa, ném tới ném lui, chơi đùa với Tiểu Bạch. Mỗi lần ném đi, Tiểu Bạch luôn gặm đem về một cách nhanh chóng, còn đưa cho Quách Thanh Tú nữa.

Tăng Thanh Hải nhìn cô gái trước mắt một cách chăm chú. Anh có nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.

“Anh Hải, không còn sớm nữa, em phải về rồi!”

Quách Thanh Tú vừa cười vừa nói. Thực tế, Tiểu Bạch vẫn còn đang cắn váy của cô, nó muốn chơi thêm với cô.

Tăng Thanh Hải không nhúc nhích: “Thanh Tú, tối nay ở lại đi! Tiểu Bạch rất thích em.”

Một nam một nữ ở cùng nhau, Quách Thanh Tú hơi run lên, đầu óc cô cũng nghĩ thấy không thích hợp.

“Không được, anh Hải, hôm khác em lại tới chơi!”

Tăng Thanh Hải đột nhiên đưa tay ra ôm lấy Quách Thanh Tú vào lòng. Anh ôm cô thật chặt.

“Thanh Tú, đừng đi, ở lại một đêm có được không? Anh bảo đảm sẽ không làm em bị tổn thương.”

Đã mười năm rồi, anh đã đợi mười năm, chỉ cầu xin cô một đêm, hơn nữa còn cam đoan sẽ không làm tổn thương cô.

Trái tim Quách Thanh Tú từ từ tan ra. Sao mà cô không muốn ở lại chứ, nhưng cô không thể.

Cô lo sợ sẽ bị chìm đắm, không thoát ra được khỏi sự dịu dàng của anh. Tình yêu giống như thuốc độc, sẽ khiến con người ta bị nghiện, khiến con người ta ham muốn không ngừng, khiến con người ta trở nên điên cuồng.

Càng đáng sợ hơn là hiện tại cô rất muốn ở lại. Cô cảm nhận được hơi thở của anh giống như thuốc phiện, tràn đầy sự mê mị trong lòng của mình. Đúng hơn không phải là cô đang từ chối anh mà là đang chiến đấu với chính nội tâm của mình.

Giọng nói của anh dạt dào bên tai cô: “Thanh Tú, một đêm nay thôi! Anh muốn cùng em ngắm sao, ngắm mặt trời mọc. Yêu cầu này quá đáng lắm sao? Có lẽ qua ngày hôm nay, sau này chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội nữa.”

Quách Thanh Tú không nỡ từ chối. Chỉ là ngắm trăng, ngắm mặt trời mọc, đầy là cơ hội duy nhất trong cuộc đời.

Người mà cô đã đợi mười năm, cô chẳng có cách nào để từ chối cả.

Một lúc lâu sau, Quách Thanh Tú đột nhiên quay người lại mỉm cười, gật đầu: “Được ạ, em ở lại, một đêm nay!”

Có sá gì đâu, dù ngày mai có là ngày tận thế thì cô vẫn muốn ở bên cạnh anh Hải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.