Lê Hùng Việt đi vào.
“Cậu chủ, có tin rồi...”
“Tin gì?”
“Là thế này, vào đêm mà cô Quách mất tích đã xảy ra một trận đấu súng, có một con thuyền đã đi ngang qua vùng biển này. Nếu cô Quách chưa chết thì rất có thể đã bị con thuyền kia mang đi.”
Trong đôi mắt đen của Lâm Việt Thịnh bùng lên ngọn lửa mãnh liệt: “Là kẻ nào? Thuyền gì?”
Trên mặt Lê Hùng Việt không có quá nhiều hy vọng.
“Đó là một chiếc du thuyền, trên đó có khoảng hai mươi du khách nhưng có người báo lại rằng trên thuyền đó có xã hội đen ẩn nấp nên địa phương có phái cảnh sát biên phòng đến để tiêu diệt. Cuối cùng, tên xã hội đen đó đã bắt du khách làm con tin, lợi dụng họ để trốn thoát...”
“Có biết danh tính cụ thể của tên xã hội đen đó không?”
“Về việc này thì không được rõ lắm, chỉ nghe nói rằng hắn ta là một kẻ khá ác độc, khi ấy đã có hai người bị chết dưới súng của hắn ta...”
Lâm Việt Thịnh cảm thấy như mình sắp điên rồi, hắn biết rõ những kẻ liều mạng như thế này có thể làm ra những việc mất nhân tính cỡ nào.
Nếu Quách Thanh Tú thật sự lọt vào tay của bọn chúng thì tám phần là dữ nhiều lành ít.
“Còn ngẩn ra đấy làm gì? Mau đi chuẩn bị thuyền ngay đi, cả vệ sĩ nữa, chúng ta xuất phát.”
Lê Hùng Việt hơi do dự: “Có cần phải báo với lực lượng biên phòng không ạ?”
“Đồ đần, tốt nhất đừng kinh động đến mấy quan chức nhà nước ấy, mất công đến lúc đó lại xảy ra sự cố gì.”
Xã hội đen và lực lượng địa phương chính là đối thủ một mất một còn, vừa gặp nhau, chẳng cần nói gì là đã lập tức lao vào đấu đá rồi. Vì muốn bảo đảm không xảy ra bất kỳ sai lầm nào, bản thân hắn nhất định phải tự mình ra trận.
Tốc độ của Lê Hùng Việt rất nhanh, chỉ ba tiếng sau anh ta đã mang theo mười mấy vệ sĩ lên thuyền, xuất phát rời khỏi bờ biển.
Quách Thanh Tú biết mình không thể nào đấu lại người đàn ông kia nên dứt khoát đi ngủ.
Phải điều dưỡng thân thể cho tốt thì mới có cơ hội trốn thoát được.
Lúc cô đang ngủ ngon thì cửa phòng đột nhiên bị đá tung ra.
Người đàn ông hung ác kia đang đứng ngay ở lối vào.
“Tới đây thay thuốc với tiêm kháng sinh cho tôi...”
Nhìn họng súng đen ngòm vẫn nhắm thẳng vào mình như trước, Quách Thanh Tú không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào. Cô rất biết điều đi ra khỏi phòng, bước từ từ đến cuối hành lang.
Bỗng nhiên, từ trong một căn phòng đóng chặt nào đó vang lên tiếng khóc nức nở của một đứa bé.
Quách Thanh Tú bất chợt quay người lại: “Có con nít...”
Mũi súng cứng ngắc của người đàn ông kia dí sát vào hông cô: “Bớt lo chuyện bao đồng đi, không thì tôi đánh chết cô.” Nhưng Quách Thanh Tú vẫn đứng ngay cửa không chịu đi.
“Anh không dám giết tôi đâu. Nếu anh giết tôi thì chẳng còn ai có thể cứu anh nữa.”
Quách Thanh Tú cực kỳ cứng đầu, vẫn đứng nguyên ở trước cửa căn phòng phát ra tiếng khóc kia.
Trong mắt người đàn ông nọ lóe lên ý giết người: “Đúng vậy, tôi không muốn giết cô nhưng tôi có thể khiến cô sống không bằng chết.
Mũi súng của hắn ta từ từ trượt từ hông xuống đến đùi cô.
“Nếu tôi bắn vào đây một phát thì cô sẽ cảm thấy thế nào?”
Quách Thanh Tú hoảng sợ, bởi cô biết những lời người đàn ông này vừa nói tuyệt đối không phải là đùa giỡn.
“Đừng quá kích động, tôi chỉ muốn cứu đứa bé này thôi mà. Xin anh...”
Có điều, người đàn ông kia đã cực kỳ không kiên nhẫn kéo chốt xuống: “Còn nói nhảm nữa thì tôi sẽ ra tay.”
“Được rồi, được rồi, tôi tiêm cho anh...”
Quách Thanh Tú nhìn lướt qua căn phòng kia một lần, cuối cùng đành tạm thời từ bỏ.
Cô đi vào phòng của người đàn ông kia, làm theo các trình tự giống như buổi sáng, bôi thuốc và tiêm kháng sinh cho hắn ta.
Quách Thanh Tú phát hiện ra bản thân mình sắp thành y tá rồi, lúc tiêm thuốc cô rất thận trọng. Tuy lần đầu tiên cầm ống tiêm cảm thấy rất sợ hãi nhưng qua lần thứ hai thì chẳng còn sợ đến vậy nữa.
Sau khi tiêm thuốc xong, Quách Thanh Tú nhìn thấy phần áo bị máu nhuộm đỏ trên lưng hắn ta đã dính vào da thịt, trông đáng sợ vô cùng. Hắn ta chỉ để cho cô xử lý vết thương trên cánh tay và bả vai chứ không cho cô chạm vào phía sau lưng mình.
“A, áo của anh dính đầy máu rồi, nếu không thay ra thì sẽ bị nhiễm trùng đấy. Đến lúc đó, ngay cả tôi cũng không cứu được anh nữa đâu...”
“Liên quan gì đến cô! Ra ngoài!” Người đàn ông nọ ngồi trên ghế salon, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt đau đớn. Bên dưới mái tóc bù xù, sắc mặt hắn ta tái nhợt.
Quách Thanh Tú tìm được một bộ quần áo sạch sẽ ở trong phòng, cực kỳ cố chấp đi đến trước mặt hắn ta: “Nghe đây, chuyện anh sống hay chết quả thực chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng nếu anh chết thì tôi cũng không thể nào rời khỏi vùng biển rộng lớn này được...”
Người đàn ông nọ mở to hai mắt, đôi mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm vào cô như một con rắn độc.
“Người phụ nữ này, cô đi ra ngay!”
Quách Thanh Tú vươn tay cởi hàng nút của chiếc áo sơ mi rách rưới trên người hắn ta, tay phải của hắn ta đang cầm súng, tay trái lại hoàn toàn không thể cử động, nên dù đã tức giận ngập trời hắn ta vẫn không ra tay với Quách Thanh Tú.
Lớp áo ở sau lưng đã sớm dính chặt vào phần da thịt bị thương rồi, cho nên Quách Thanh Tú chỉ mới kéo nhẹ một cái, hắn ta đã đau đến mức co rúm người lại.
“Thật xin lỗi, tôi sẽ lấy kéo cắt bỏ chỗ này đi, lớp áo đã dính chặt vào vết thương rồi.”
Thấy người đàn ông nọ không lên tiếng, Quách Thanh Tú nhanh nhẹn cầm kéo đến cắt áo ra, rồi nhẹ nhàng lấy từng mảnh xuống.
Trên tấm lưng vạm vỡ chằng chịt vết thương giống như một tổ ong bị phá, những vết thương này có hình dạng dài mảnh tựa như bị một cây đao dài chém vào. Tuy vết thương không sâu lắm nhưng lại có đầy khắp nơi, vết mới chồng lên vết cũ, trông dữ tợn đến kinh người.
Quách Thanh Tú hít vào một hơi khí lạnh, bỗng dưng ngẩn người.
“Sợ à? Người phụ nữ này, có phải cô chưa từng trông thấy tình trạng thương tích nào như vậy đúng không?”
“A, không, không có...” Quách Thanh Tú mỉm cười, lấy lại tinh thần, bắt đầu vội vàng bôi thuốc cho hắn ta.
Dù sao đây cũng là người còn đang sống, nên trong quá trình bôi thuốc tay Quách Thanh Tú vẫn luôn run rẩy. Phải mang theo những vết thương như thế trên cơ thể, sao hắn ta vẫn có thể sống được tới bây giờ?
Sau khi bôi thuốc thay quần áo cho hắn ta xong, Quách Thanh Tú mới rời khỏi phòng.
Người đàn ông kia nhắm mắt lại, hơi nghiêng người tựa trên ghế salon, dường như đã ngủ thiếp đi rồi.
Quách Thanh Tú đẩy cửa ra, rón rén đi đến trước cánh cửa phát ra âm thanh.
Cô dừng lại trước căn phòng kia, gõ nhẹ vài cái nhưng bên trong lại không có bất cứ tiếng động nào.
“Này bạn nhỏ, mau mở cửa ra đi, chị đến cứu em đây...” Quách Thanh Tú cố gắng nói thật nhỏ, bởi cô không muốn đánh thức con quỷ ác độc kia.
Một lúc lâu sau, khóa cửa mới khe khẽ vang lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn ló ra ngoài.
Đây là một đứa bé khoảng chừng bốn, năm tuổi. Cậu bé mặc một bộ đồ tây nho nhỏ vừa người, trông vô cùng đáng yêu. Trong đôi mắt to ngập tràn vẻ hoảng sợ, hai mắt đen láy nhút nhát nhìn thoáng qua cô.
Quách Thanh Tú thở dài, mỉm cười ngồi xổm xuống.
“Bạn nhỏ, em tên là gì thế? Sao lại ở đây một mình? Chị dẫn em đi ăn nhé!”
Quách Thanh Tú còn chưa nói hết lời, cậu bé đã đột nhiên kinh hoảng kêu lên: “Chú...”
Quách Thanh Tú vô thức quay người lại, thấy một khẩu súng đang chĩa thẳng vào đầu mình.
“Cô muốn chết phải không?” Giọng nói cực kỳ ác độc, không có một chút độ ấm nào.
Chú? Người đàn ông này là chú của cậu bé kia? Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Quách Thanh Tú quay lại không chút hoang mang: “Đây là cháu của anh à? Sao anh lại dùng súng ngay trước mặt cậu bé như thế, không sợ dọa nó à?”
“Quay về phòng của cô đi, nếu không Tăngi sẽ bẻ gãy xương chân của cô...”
Giọng nói rét lạnh đến mức khiến người ta cảm thấy dường như nhiệt độ trên người cũng bị hạ xuống theo.
“Được rồi, dù sao cũng là cháu của anh, chẳng liên quan gì đến tôi. Đi thì đi, thật đúng là lòng tốt chẳng được báo đáp...”
Sau khi trở lại phòng của mình, người đàn ông kia liền đóng cửa lại thật chặt, không những thế còn khóa thêm một ổ khóa nữa.
Ban đêm, Quách Thanh Tú nghe thấy tiếng còi hơi vang lên, hơn nữa thân thuyền còn hơi lắc lư. Cô giật mình nghĩ, chẳng lẽ thuyền này đang khởi động?
Quách Thanh Tú vội vã chạy đi, còn chưa kịp đứng vững thì đột nhiên thân thuyền đã rung lắc dữ dội khiến cô té ngã ra đất.
Quách Thanh Tú đứng dậy, vươn tay kéo chốt cửa, không ngờ lại mở ra được, xem ra người đàn ông kia cũng không nhốt cô suốt.
Trong khoảnh khắc khi cửa phòng được mở ra, một dòng nước lập tức tràn từ ngoài vào, thoáng chốc đã khiến Quách Thanh Tú ướt đẫm.
Thân thuyền vẫn đang rung lắc dữ dội không ngừng, bên ngoài từng con sóng lớn xô nhau ập tới, xem ra họ đã gặp phải bão rồi!
Từng trận gió lốc thỉnh thoảng gợn lên sóng lớn khiến con thuyền bị dâng lên thật cao, sau đó lại nặng nề rơi xuống mặt nước. Nước biển mặn chát chảy ồ ạt vào khoang thuyền, rất nhiều cửa phòng đã bị sóng đập mở toang.
Quách Thanh Tú cố nén cơn cồn cào khó chịu trong người, tiến bước đến căn phòng của cậu bé kia.
Quả nhiên, cửa phòng này cũng bị nước biển làm bật tung, cậu bé đang mở to đôi mắt đầy kinh hoảng. Khi thấy Quách Thanh Tú đẩy cửa bước vào, cậu bé lập tức nhào vào trong lòng cô: “Sợ, sợ...
Tiếng Trung của cậu bé không trôi chảy cho lắm, nói ra từng từ đứt quãng. Quách Thanh Tú dựa vào vách tường ngồi xuống, ôm chặt cậu bé vào lòng.
“Ngoan, đừng sợ, bây giờ chị sẽ cột em vào trên thân thuyền này, như vậy sẽ không sợ nữa, được không?”
Dường như cậu bé nghe hiểu những lời Quách Thanh Tú nói, ngoan ngoãn gật đầu rồi mặc cho cô buộc chặt cơ thể nho nhỏ của mình lên trên thân thuyền.
“Đừng sợ, chị đi xem thử xem chú của em có sao không nhé?”
Cậu bé gật đầu thật nhẹ, ánh mắt lộ vẻ không muốn rời xa cô.
Quách Thanh Tú khó nhọc đi vào trong khoang thuyền, đẩy cửa căn phòng kia ra, thấy nước biển đã làm ướt hết mọi thứ bên trong, chăn mền ga giường đều sũng nước.
Người đàn ông kia chắc chắn còn đang ngủ mê, khắp người đã ướt đẫm, thậm chí cây súng cũng chìm trong nước biển.
“Này, dậy đi, anh mau tỉnh dậy đi...”
Quách Thanh Tú khó khăn bước đến gần, tiếng kêu tiếng gọi của cô nhanh chóng bị tiếng mưa gió ào ào che lấp, cho dù cô có gọi đến thế nào hắn ta cũng không tỉnh.
Cô đưa tay sờ lên trán hắn ta, cảm thấy nóng bỏng đến dọa người.
Không xong rồi, chẳng lẽ vết thương của hắn ta bị nhiễm trùng rồi? Bây giờ phải làm thế nào mới được đây?
Thêm một đợt sóng to nữa ào tới, Quách Thanh Tú vội vàng nắm chặt lấy mép giường mới không bị ngã sấp xuống. Nhưng người đàn ông kia thì thê thảm hơn nhiều, đợt sóng vừa rồi đã quật hắn ta rớt thẳng xuống giường, va mạnh vào vách phòng.
Quách Thanh Tú lại chật vật đi qua, lôi tấm ga xuống cột hắn ta vào chân giường để hắn ta không bị quăng đi thêm lần nữa.
Làm xong mọi việc, bản thân cô cũng đã mệt mỏi đến mức không bước đi nổi, đành phải ôm chặt chân giường, mặc cho nước biển dâng vào từng đợt từng đợt một.
Trong dạ dày Quách Thanh Tú cồn cào, cảm giác say sóng quả thật chẳng dễ chịu gì.
Mỗi một giây lắc lư xóc nảy đều khiến người ta không cách nào chịu đựng nổi.
Lúc này, trên một con thuyền lớn khác, thời tiết ác liệt cũng đang tạo ra những đợt xóc nảy tương tự.
Lâm Việt Thịnh đứng trong phòng điều khiển, cơ thể đã bị nước biển thấm ướt từ lâu.
“Cậu chủ, thời tiết ác liệt kiểu này rất dễ làm lật thuyền, hay chúng ta tìm một bến cảng nào đó tránh một chút.”
Lê Hùng Việt lên tiếng đề nghị, thực ra đây là ý kiến của thuyền trưởng, nhưng mà người thuyền trưởng kia lại không dám nói với Lâm Việt Thịnh.
“Phải đi tiếp...”
Sau hai ngày, vất vả lắm hắn mới truy tìm được dấu vết của con thuyền kia, vào lúc này mà dừng lại thì rất có thể hắn sẽ lại mất đi manh mối ấy.
“Vâng, cậu chủ!” Lê Hùng Việt quay người đi ra ngoài.
Sóng to gió lớn vẫn thổi tới như cũ nhưng hướng đi của con thuyền vẫn không hề thay đổi. Hắn muốn gặp cô, muốn đến mức hận không thể mọc ra đội cánh bay thẳng đến chỗ cô.
Đôi mắt của hắn dán chặt trên màn hình biểu đồ giám sát bằng vệ tinh, bất chợt hắn nhìn thấy một chấm nhỏ màu đỏ từ từ xuất hiện.
Hắn vội vàng xoay người lại, túm lấy Lê Hùng Việt: Đây là cái gì?
Lê Hùng Việt ngẩn ra một lúc mới nói: “Ở một nơi phía trước cách chúng ta khoảng một trăm hải lý, có một con thuyền...
Trong lòng Lâm Việt Thịnh dâng lên niềm phấn khởi: “Mau tăng tốc đến đó...”