Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 124: Chương 124: Hoàn toàn mê hoặc




“Xong rồi xong rồi, em bị thằng ba mê hoặc rồi, giờ này còn bảo vệ cho nó.”

“Haha, có không?”

Hai người đang cười nói thì bỗng Lâm Việt Thịnh từ bên trong đi ra chen vào giữa hai người, hắn bá đạo ôm Quách Thanh Tú vào lòng, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Thanh Tùng.

Mặt Lâm Thanh Tùng đầy vô tội, “Nhìn anh giống người xấu à?”

“Không phải vấn đề giống hay không giống mà anh chính là người xấu.” Lâm Việt Thịnh khẳng định nói, sau đó hắn cúi đầu nhìn Quách Thanh Tú đầy yêu thương, “Tên này không đứng đắn, em đừng nghe anh ta nói tầm bậy tầm bạ.”

“Này, anh không đứng đắn chỗ nào, chú đừng có mà quá đáng, không được nói chuyện với anh trai bằng cái giọng như thế.”

Lâm Thanh Tùng lại lấy vai vế ra lên giọng với Lâm Việt Thịnh, nhưng chiêu này hoàn toàn vô dụng, Lâm Việt Thịnh căn bản không thèm quan tâm tới anh ta.

Ai bảo Lâm Thanh Tùng chẳng giống một người làm anh chút nào.

“Đi thôi, đừng chơi với anh ta nữa, chúng ta ra ngoài chơi đi.”

Lâm Việt Thịnh không thèm nói với Lâm Thanh Tùng, nhàn nhã ôm Quách Thanh Tú đi

“Này, chú đừng quá đáng nha, có bạn gái cũng đừng làm lố thế chứ, hừ, anh mày cũng đi tìm gái về cho coi.” Lâm Thanh Tùng cần ly rượu lên uống, nhưng lại phát hiện bên trong không còn giọt nào.

Trong lòng Quách Thanh Tú vẫn cảm thấy bất an, ân oán hai nhà họ Lâm và họ Quách có lẽ sẽ không bao giờ kết thúc.

Nhưng cô biết cô yêu Lâm Việt Thịnh.

Hai người đang ngồi trong xe, Lâm Việt Thịnh lái xe, còn cô thì ngồi ở ghế phụ lòng đầy tâm sự.

Bỗng Lâm Việt Thịnh đột nhiên thắng xe lại, Quách Thanh Tú theo quán tính ngả ra đằng trước, thiếu chút nữa đụng đầu, Lâm Việt Thịnh vội đưa tay đỡ cô lại.

“Đang nghĩ gì thế, sao trông như người mất hồn thế kia?”

Quách Thanh Tú lắc đầu, “Anh thắng xe đột ngột vậy, sao không nhắc em một tiếng.”

Xe Lâm Việt Thịnh dừng ngay trước cổng, hắn hạ kính xe xuống, sau đó nói với Quách Thanh Tú: “Em tự xem đi!”

Quách Thanh Tú quay đầu nhìn qua liền thấy Quách Hoàng Tùng.

“Thanh Tú...”

Quách Hoàng Tùng trông vô cùng buồn bã, ông ta đi tới trước cửa xe, nhìn Quách Thanh Tú bằng ánh mắt chờ mong.

Quách Thanh Tú quay mặt đi không nhìn, “Đi thôi.”

Lâm Việt Thịnh khởi động xe, Quách Hoàng Tùng vội vàng đập cửa xe rồi chạy đuổi theo. “Thanh Tú, ba có chuyện muốn nói với con.”

Xe Lâm Việt Thịnh như con ngựa mất cương thoáng cái đã bỏ lại Quách Hoàng Tùng đằng sau.

Quách Thanh Tú phiền muộn úp mặt, “Thật không ngờ ông ta lại tìm tới đây.”

Lâm Việt Thịnh vừa lái vừa liếc nhìn Quách Thanh Tú, “Nếu em không thích ông ta, tôi sẽ cho người đánh ông ta một trận để sau này ông ta không dám tới nữa.”

Quách Thanh Tú toát mồ hôi lạnh, cô biết nếu hắn ra tay thì chắc chắn sẽ đổ máu.

“Không cần, em chỉ không muốn gặp ông ta thôi.”

Quách Hoàng Tùng làm chuyện này đúng là quá đáng, ông ta lợi dụng hôn lễ của con gái để trả mối thù bị cướp vợ năm đó của Tăng Chí Tùng.

Thật quá tàn nhẫn, có cần thiết vì ân oán của ông ta và Tăng Chí Tùng mà hi sinh con gái không?

Nếu ông ấy nói với cô sớm, thì chuyện giữa cô và Tăng Thanh Hải sẽ không đến mức này.

Mọi đau khổ đều do một tay ông ta ban tặng.

Lâm Việt Thịnh nghiêng đầu nhìn Quách Thanh Tú mím chặt môi, ánh mắt cô đầy đau thương giống như nơi vực sâu ánh sáng không thể chiếu tới.

Hắn dừng xe lại bên đường, kéo Quách Thanh Tú vào lòng.

Bên ngoài, ánh nắng mặt trời đang chiếu rực rõ, gió nhẹ thổi lay cành cây.

Hai tay Lâm Việt Thịnh ôm lấy khuôn mặt của Quách Thanh Tú, “Nhìn tôi nào.”

Quách Thanh Tú ngơ ngác ngẩng đầu lên, “Lâm Việt Thịnh, anh sao thế?”

“Em có yêu tôi không?” Lâm Việt Thịnh bá đạo hỏi, như thể nếu Quách Thanh Tú nói không thì hắn sẽ nổi trận lôi đình.

Quách Thanh Tú đẩy Lâm Việt Thịnh ra, “Tất nhiên rồi, nếu anh không bạo lực như thế thì yêu.”

Lâm Việt Thịnh cười đắc ý: “Ừ, người em yêu ở bên cạnh em rồi, tại sao không vui hả?”

Lời Lâm Việt Thịnh khiến gút mắc trong lòng Quách Thanh Tú bị cởi bỏ, giống như bầu trời được xua tan mây đen.

Đúng thế, cuộc đời có được có mất, không thể vì chuyện của ba mà buồn bã không vui mãi thế được.

“Đi thôi, tôi đưa em tới một nơi!”

Quách Thanh Tú vui vẻ gật đầu.

Nửa tiếng sau, Lâm Việt Thịnh đưa cô vào Games City.

Ở đây có rất nhiều loại máy trò chơi, cùng đó là những âm thanh mạnh bạo ầm ĩ đâm vào lỗ tai, nhìn đâu cũng chỉ thấy trẻ con tầm mười mấy tuổi.

Người lớn mặc đồ nghiêm túc như Lâm Việt Thịnh đúng là chỉ có lác đác vài người.

Sau khi Lâm Việt Thịnh bước vào, giám đốc Games City liền chạy ra đón tiếp, thái độ vô cùng cung kính, ông ta cười nói: “Tổng giám đốc Lâm, xin mời đi bên này...”

Quách Thanh Tú đi theo anh, hai người cùng vào một căn phòng, bên trong có một máy trò chơi mô phỏng chiến trường rất lớn, Lâm Việt Thịnh chọn một cây súng bên trái, sau đó chỉ vào cây bên phải nói với Quách Thanh Tú: “Chơi game nào, để xem em có thể thắng tôi không?”

Quách Thanh Tú xua tay, “Em không biết chơi bắn súng kiểu này đâu.”

Chơi mấy trò bắn súng trên máy tính còn được, kiểu bắn thế này yêu cầu về tốc độ và phản xạ cao, cô không chơi nổi.

“Mau đi em.”

Lâm Việt Thịnh thấp giọng gọi cô, sau đó nhét cây súng vào trong tay cô, còn hắn thì bật công tắc trò chơi lên.

Trên màn hình bắt đầu đếm ngược, Quách Thanh Tú bị âm thanh trong trò chơi kích thích, bỗng có cảm giác đầy hồi hộp.

“Chiến đấu sắp bắt đầu...”

Lâm Việt Thịnh huýt sáo rồi cầm súng lên, Quách Thanh Tú hơi do dự rồi cũng nhấc súng chuẩn bị.

“Đùng!” Một tiếng súng vang lên, màn hình bỗng trở nên máu me, nhân vật của Quách Thanh Tú kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống.

Lâm Việt Thịnh liếc nhìn cô, “Cố lên!”

Quách Thanh Tú trừng mắt nhìn anh, “Em không biết chơi.”

“Quách Thanh Tú, em đang thừa nhận em không bằng tôi sao?” Lâm Việt Thịnh kéo cần súng.

“Đùng!” Lại thêm một tiếng súng nữa, nhân vật của Quách Thanh Tú vừa đứng lên lại bị Lâm Việt Thịnh bắn nát đầu.

Quách Thanh Tú hoàn toàn không kịp bắn, chỉ biết nhân vật trên màn hình lại bị Lâm Việt Thịnh bắn chết.

“Này, em ngốc thật à, không biết chạy đi núp hay sao? Nếu đánh thật thì chắc em chết vì ngốc rồi.” Lâm Việt Thịnh đắc ý dạy bảo Quách Thanh Tú.

Lâm Việt Thịnh thành công chọc giận Quách Thanh Tú.

Cô nắm chặt súng trong tay bắn về phía Lâm Việt Thịnh.

“Đùng đùng đùng....” Cô bắn liên tục nhưng không một ai bị thương.

Quách Thanh Tú đang quan sát bỗng bị một viên đạn bắn tới, nhân vật của Quách Thanh Tú lại ngã xuống.

Lâm Việt Thịnh cười đắc ý: “Haha, xem ra em chỉ có thể đứng dưới chân tôi thôi.”

Quách Thanh Tú nghiên răng nghiến lợi, “Hừ, em không tin anh có thể thắng mãi, tới một ván nữa.”

“Tới thì tới, ai sợ ai!” Lâm Việt Thịnh lại bắt đầu một vòng chơi mới.

Lần này Quách Thanh Tú đã rút kinh nghiệm, nhìn thấy nhân vật Lâm Việt Thịnh vừa xuất hiện liền liều mạng bắn, tiếng súng liên hồi vang lên, màn hình bị che kín bởi ánh sáng đỏ.

Nhân vật Lâm Việt Thịnh cuối cùng cũng bại dưới làn mưa đạn điên cuồng của Quách Thanh Tú, mắt Quách Thanh Tú dán lấy màn hình điên cuồng bắn.

Bên tai chỉ nghe tiếng súng, mắt cô nhìn thấy các nhân vật trên màn hình lần lượt gục xuống.

Một lúc sau, ván game đã kết thúc, Quách Thanh Tú thả súng xuống quay đầu nhìn Lâm Việt Thịnh.

Lâm Việt Thịnh đang khoanh tay ngắm nhìn cô, “Làm sao, cô gái bạo lực?”

“Cô gái bạo lực!”

Quách Thanh Tú bật cười, rất lâu rồi cô không điên cuồng giải phóng cảm xúc khó chịu trong lòng mình.

Hai người cùng rời khỏi Games City, khuôn mặt Quách Thanh Tú lúc này mới đỏ lên, hình như vừa rồi cô hơi kích động.

“Thật không ngờ anh lại chơi cái này...” Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh với ánh mắt không thể tin được.

Cô cảm thấy Lâm Việt Thình là một cậu chủ nhà giàu từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, hắn chắc chắn không biết đến mấy thứ này.

Đôi mắt đẹp của hắn hiện lên nét đau buồn.

Quách Thanh Tú chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn.

“Hồi nhỏ, khi tâm trạng không tốt, tôi sẽ ra ngoài chơi điện tử.”

Quách Thanh Tú nghiêng đầu nghiêm túc nhìn anh

Lâm Việt Thịnh như chìm đắm vào hồi ức.

Ký ức lại trở về thời tối tăm đó, dưới ánh đèn đường mờ ảo, một nhóm trẻ con vác cặp sách đuổi bắt nhau, cả con phố ầm ĩ tiếng trẻ con.

“Đứng lại, hai đứa con hoang tụi bay đứng lại.”

Một nhóm trẻ con vừa đuổi vừa chửi mắng Lâm Việt Thịnh, đứa trẻ cầm đầu là A Ngưu với cơ thể to cao nặng nề, Lâm Việt Thịnh lúc đó tuy cao nhưng lại rất gầy, Thanh giống như một con chim non sỡ hãi nép người bên Lâm Việt Thịnh.

“Anh ơi, em sợ...”

Lâm Việt Thịnh ôm chặt em gái, mắt trừng lên nhìn A Ngưu đầy tức giận, Lâm Việt Thịnh dừng lại, hai nắm tay siết chặt nghe răng rắc.

“Đồ con hoang, ba chúng mày là Ngưu Ma Vương, mẹ chúng mày là hồ ly tinh, đồ con hoang...”

Đám trẻ vừa cười nhạo vừa nhặt lá cây ném vào người Lâm Việt Thịnh.

“Á!” Thanh thét lên.

Lâm Việt Thịnh nổi giận, không được bắt nạt em gái của hắn.

Hắn tức giận chỉ vào A Ngưu, “Mày nói ai là con hoang, thử nói thêm lần nữa coi?”

Nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Lâm Việt Thịnh, A Ngưu bỗng cảm thấy sợ hãi

Nhưng là kẻ cầm đầu, nó không thể cứ thế nhận thua, nó lại bắt đầu chửi mắng Lâm Việt Thịnh, “Mày là đồ con hoang, em gái mày cũng là con hoang, mẹ mày là hồ...”

“Rầm!” Một nắm đấm bay tới khiến A Ngưu không thể nói tiếp được nữa.

“Mày, mày, mày dám dánh tao, mày...” Chưa nói xong, Lâm Việt Thịnh lại quăng tới một đấm nữa.

Lâm Việt Thịnh giống như kẻ diên đánh ngã A Ngưu to cao xuống, cưỡi lên người rồi đấm liên tục xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.