Xin chào, cho hỏi là ai? Giọng nói êm tai của Tăng Thanh Hải truyền ra từ trong điện thoại di động.
Trái tim Quách Thanh Tú cũng đang khẽ run run, chỉ có giọng nói của anh Hải mới có thể mang đến cho cô cảm giác thật an toàn.
Anh Hải, là em đây... Quách Thanh Tú kích động nói.
Thanh Tú!
Tăng Thanh Hải khẽ gọi một tiếng, bên kia lại vang lên một giọng nói khác: Thưa ngài, cuộc họp sắp bắt đầu ạ.
Hoãn lại mười phút đi...
Vâng!
Quách Thanh Tú trầm mặc, cô cảm thấy có lẽ mình đã quấy rầy Tăng Thanh Hải, suy cho cùng lúc này đang là thời gian làm việc.
Thanh Tú, anh đây, em nói đi.
Anh Hải, thật ngại quá, lại gọi lúc anh đang làm việc...
Không sao cả, Thanh Tú, anh đã hoãn việc lại rồi. Thanh Tú, bây giờ em đang ở đâu? Anh ta có đối xử tốt với em không?
Giọng nói của Tăng Thanh Hải vô cùng căng thẳng, thể hiện ra sự quan tâm sâu sắc đến cô.
Một dòng nước ấm chảy vào trong trái tim, khiến cho Quách Thanh Tú cảm thấy yên bình mà lại ấm áp, khóe mắt ươn ướt, cô bỗng dưng lại muốn khóc.
Anh Hải... em...
Quách Thanh Tú chợt nhớ đến cơn ác mộng kia, nếu như Lâm Việt Thịnh thật sự chính là tên ác ma sát hại cả nhà cô, vậy cô nên làm gì bây giờ?
Đừng sợ, Thanh Tú, nếu anh ta không đối xử tốt với em, anh sẽ đến chở em đi, em chỉ cần nói cho anh nghe bây giờ em ở đâu?
Giọng nói của Tăng Thanh Hải chậm rãi mà vững vàng, mang lại cảm giác bao dung và an toàn.
Không, không có chuyện gì cả. Anh Hải, em có việc muốn làm phiền anh một chút.
Thanh Tú, em nói đi, sao em còn khách sáo như vậy, chuyện của em chính là chuyện của anh mà.
Cổ họng Quách Thanh Tú nghẹn ngào, sau hồi lâu cô mới khẽ nói ra: Là bác em, ông ấy tên là Quách Tuấn Kiệt. Hai ngày trước ông ấy bị bảo an bắt ở ngân hàng Trung Quốc, hiện giờ có thể đang ở trong một nhà tù nào đó. Anh có thể giúp em một chuyện hay không, em muốn gặp ông ấy một lần.
Tăng Thanh Hải trầm mặc một hồi: Thanh Tú, anh lập tức sẽ cho người đi điều tra ngay. Em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng cho em một kết quả rõ ràng.
Lúc này Quách Thanh Tú mới thờ phào một hơi: Cảm ơn anh, anh Hải!
Cô Quách, cô Quách...
Tiếng gõ cửa vang lên, Quách Thanh Tú vội vàng cúp điện thoại, nhanh chóng đổi thẻ sim lại, sau đó kéo chăn đắp lên người mình, giả vờ thành dáng vẻ như vừa mới tỉnh ngủ dậy, lười biếng đáp lại: Có chuyện gì thế?
Dì Nguyễn đi đến, vẻ mặt mang chút vẻ lo lắng: Cô Quách, cậu chủ vừa gọi điện về, nói vì sao cô lại tắt điện thoại.
Quách Thanh Tú giật mình thon thót, Lâm Việt Thịnh có giác quan thứ sáu hay sao, sớm không gọi, muộn không gọi, lại gọi đến ngay lúc cô nói chuyện với Tăng Thanh Hải.
À, được rồi, cháu sẽ gọi lại cho anh ấy.
Dì Nguyễn nhìn thoáng qua cô một cách nghi ngờ, sau đó gật đầu lui ra ngoài nhưng vẫn còn chưa đi xa. Điện thoại di động của Quách Thanh Tú lập tức kêu vang, Quách Thanh Tú điều chỉnh tâm trạng một chút rồi bắt máy.
Quách Thanh Tú, em tắt máy làm gì?
Vừa nhấn nút nhận cuộc gọi thì cô đã bị Lâm Việt Thịnh mắng xối xả một trận, Quách Thanh Tú vội vàng để điện thoại ra xa một chút.
Chờ đến khi hắn mắng xong rồi Quách Thanh Tú mới khẽ nói: Tôi, tôi đang ngủ, có lẽ vừa rồi hết pin.
Hơn nữa, tôi ở nhà, anh không gọi được cho tôi thì có thể gọi điện thoại nhà mà! Quách Thanh Tú buồn rầu nói.
Đầu óc người này là đậu hủ sao? Không biết nghĩ cách chút nào.
Ai dà, em còn dám lý sự à? Quách Thanh Tú, nghe đây, sau này nếu như em còn dám tắt máy, xem tôi chỉnh đốn em thế nào.
Lâm Việt Thịnh nói xong thì tức giận cúp điện thoại, còn Quách Thanh Tú thì khổ não mà xoa xoa cái lỗ tai. Hắn rốt cuộc có phải là chủ tịch của tập đoàn ST hay không, sao lại có thời gian rảnh rỗi ngồi xả giận với cô như vậy, còn gọi điện thoại về chỉ để mắng cô, Quách Thanh Tú cô rốt cuộc là có tài đức gì chứ!
Điện thoại di động tắt máy chưa được hai phút đồng hồ thì lại kêu vang.
Alo...
Alo cái gì, chuẩn bị chút đi, tối nay tôi dẫn cô ra ngoài chơi.
Tôi đau chân, không muốn đi ra ngoài...
Bây giờ thà rằng Quách Thanh Tú ở nhà còn hơn, cô muốn chờ tin của anh Hải.
Bớt nói nhảm, chẳng phải là có xe lăn hay sao? Cứ như vậy đi! Lâm Việt Thịnh ngang ngược cúp máy.
Quách Thanh Tú nhíu mày, vẻ mặt vô cùng rầu rĩ. Chết tiệt thật, lại muốn đi đâu chứ. Kỳ thực sau khi được chuyên gia bấm huyệt massage xong, vết thương trên chân của cô cơ bản đã gần khỏe lại rồi.
Hơn sáu giờ, Dì Nguyễn đẩy xe lăn đến: Cô Quách, cậu chủ vừa mới dặn dò...
Quách Thanh Tú khập khiễng đứng dậy, lắc lắc tay: Dì Nguyễn, cháu không ngồi lên cái này đâu, cháu có thể đi.
Ngồi trên xe lăn làm người ta có cảm giác rất xui xẻo, như thể cô phải trải qua quãng đời còn lại trên chiếc xe lăn này vậy.
Trong lòng có ám ảnh, Quách Thanh Tú không muốn ngồi nữa.
Dì Nguyễn bối rối khuyên bảo cô: Cô Quách, đừng bướng bỉnh nữa, đây là vì tốt cho cô, cô cứ thuận theo một chút đi!
Cháu không ngồi đâu...
Quách Thanh Tú vừa dứt lời, Lâm Việt Thịnh với dáng vóc cao to đã đi vào cửa, mặt không đổi sắc mà bước đến giữa hai người.
Cậu chủ, cô Quách không chịu ngồi xe lăn. Dì Nguyễn báo cáo.
Lâm Việt Thịnh không nói không rằng mà ôm Quách Thanh Tú lên, đặt vào trong xe lăn.
Nghe đây Quách Thanh Tú, con mẹ nó đừng không biết tốt xấu.
Cái mông Quách Thanh Tú bị đặt mạnh xuống, cô còn chưa ngồi vững thì Lâm Việt Thịnh đã đẩy xe lăn xuống lầu, ở cầu thang hắn trực tiếp ôm cô xuống.
Quách Thanh Tú biết hắn còn đang giận chuyện tắt máy, cho nên dứt khoát không lên tiếng nữa. Gã đàn ông này chính là hẹp hòi như vậy, ghi thù như vậy, không rộng lượng chút nào.
Trong văn phòng tập đoàn Tăng Thị.
Tăng Thanh Hải vừa mới mở cuộc họp thường kỳ mỗi tuần xong thì thư ký đã vội vàng chạy đến: Thưa ngài, vừa rồi bộ phận tài vụ phân tích ra có người đang ác ý giở trò với giá cổ phiếu của Thanh Tú Bút Màu.
Tăng Thanh Hải đột nhiên nhớ đến lời của Quách Thanh Tú, hàng mày chợt hơi nghiêm nghị lại: Trước tiên đừng nên hành động thiếu suy nghĩ. Điều tra xem thử là ai đang thu mua cổ phiếu của Thanh Tú Bút Màu, tốt nhất là có thể điều tra rõ dòng tiền vốn đến từ đâu.
Sau nửa giờ, thư ký đi vào phòng làm việc của Tăng Thanh Hải, vẻ mặt trở nên dè dặt: Chủ tịch, đã điều tra ra. Đối phương không che giấu thân phận của mình chút nào, trực tiếp tiến hành thu mua hàng loạt...
Là ai? Tăng Thanh Hải cũng cảm thấy hứng thú, rốt cuộc là ai đang đối đầu với anh.
Là tập đoàn ST...
Nhìn thấy ánh mắt Tăng Thanh Hải có hơi nghi hoặc, thư ký giải thích: Không phải là tập đoàn tài chính ST của châu Âu. Tôi nghe nói, tập đoàn ST này trên danh nghĩa là công ty con của tập đoàn tài chính ST châu Âu, nhưng thực tế chính là một tập đoàn độc lập lớn, đăng kí ở trong nước không đến năm năm, tốc độ phát triển cực nhanh, gần như nắm hết trong tay mấy hạng mục đầu tư chính ở các thành phố lớn và vừa trong nước. Hạng mục đầu tư liên quan đến bất động sản, điện ảnh, vàng bạc đá quý, tài chính, còn có xuất nhập khẩu kim loại hiếm...
Thư ký thao thao giải thích, sắc mặt Tăng Thanh Hải càng ngày càng khó coi, rất hiển nhiên là địa vị của đối phương cao hơn anh.
Chỉ bằng bốn chữ tập đoàn tài chính ST này ở châu Âu thôi ai mà chẳng biết, ai mà chẳng hiểu.
Ông lớn của tập đoàn tài chính ST chỉ cần hắt hơi một cái, nền kinh tế thế giới đều sẽ run rẩy theo.
Là người của gia tộc họ Lâm sao?
Đúng vậy, dường như là đứa con trai thứ ba của ông Lăng, Lâm Việt Thịnh.
Người này, anh hoàn toàn chưa từng nghe nói qua, cũng gần như không bao giờ xuất hiện với nhau.
Tăng Thanh Hải chầm chậm loại bỏ khả năng kẻ thù, nói như vậy mục đích bây giờ Lâm Việt Thịnh đơn thuần chính là muốn xâm chiếm từng bước.
Lẽ nào anh ta cảm thấy sự tồn tại của tập đoàn Tăng Thị sẽ sinh ra uy hiếp đối với việc đầu tư của anh ta sao?
Chủ tịch, công ty của chúng ta đang trên đà phát triển rất tốt, khiến cho kẻ khác bất mãn, giống như mấy ngày hôm trước chúng ta còn nhận được thư đe dọa. Như vậy chẳng phải là cố ý làm khó dễ với chúng ta hay không?
Tăng Thanh Hải thong thả ngồi xuống trên chiếc ghế sofa bọc da: Cậu đi sắp xếp một chút, tôi muốn có cơ hội nói chuyện với anh ta.
Vâng! Thư ký nhanh nhẹn đi thực hiện.
Tăng Thanh Hải chìm sâu vào trong trầm tư. Tại sao Thanh Tú lại biết Lâm Việt Thịnh muốn đối phó với Thanh Tú Bút Màu?
Lẽ nào bạn trai của Thanh Tú chính là anh ta? Không, không thể nào. Tăng Thanh Hải đột nhiên rất khó chịu, trong lòng như bị một cây kim đâm vào.
Chiếc Ferrari màu đỏ lại chạy băng băng chở Quách Thanh Tú trên đường, không lâu sau thì dừng ở tòa nhà cao nhất thành phố S, cao ốc Thăng Long.
Quách Thanh Tú ngồi trên xe lăn, được Lâm Việt Thịnh đẩy vào thang máy, dọc theo đường đi thỉnh thoảng lại có người nhìn sang bằng ánh mắt quái dị.
Quách Thanh Tú cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy người khác nhìn cô giống như quái vật.
Cô càng cúi đầu thấp hơn.
Trong khoang thang máy rộng lớn, có ba người đẹp đi cùng họ, bị vẻ ngoài điển trai như người mẫu của Lâm Việt Thịnh làm cho có phần si mê.
Nhìn thấy Quách Thanh Tú ngồi trên xe lăn, bọn họ còn tưởng rằng cô là người tàn tật.
Anh đẹp trai, có hứng kết bạn không hả, hì hì, tôi là người tay chân đầy đủ, anh có thể làm càng nhiều chuyện hơn, không giống cái cô khuyết tật ngồi xe lăn này, chắc chắn là chán lắm...
Người đẹp gợi cảm có tóc xoăn vàng xung phong đứng ra, đôi mắt to như phóng điện, bạo dạn liếc vào vạt áo sơ mi đang mở rộng của Lâm Việt Thịnh, trong thấy làm da màu lúa mạch rắn chắc, tràn đầy cám dỗ mãnh liệt.
Người đẹp tóc xoăn không kiềm được, nũng nịu sấn lại trước mặt Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh nghiêng người, nheo mắt lại, con ngươi chợt lóe lên, gần như trong tíc tắc, hắn nắm cổ áo cô gái kia lên, dồn cô ta đến trên vách thang máy, lạnh lùng quát lên: Cô nói ai tàn tật?
Người đẹp tóc xoăn bị bóp cổ, thở không ra hơi, vẻ mặt sợ hãi đến trắng bệch: Tôi, tôi nói cô ấy...
Lâm Việt Thịnh vung tay tát, một tiếng vang lớn, người đẹp tóc xoăn nghẹn ngào, hét ầm lên: Anh đánh tôi...
Hai người đi cùng cô ta thấy tình cảnh như vậy, sợ đến mức nấp vào một góc, còn liên tục run rẩy.
Cửa thang máy mở ra, hai người nọ như là thấy quỷ, bỏ mặc bạn mình mà chạy cho êm chuyện.
Lúc này, hành khách bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng trong đây đều hét lên thất thanh, không dám đi vào.
Người đẹp tóc xoăn vẻ mặt tái mét: Thả tôi ra, thả tôi ra...
Lâm Việt Thịnh dùng sức đẩy cô ta sang một bên, lạnh lùng nói: Tôi cảnh cáo cô, nếu như để cho tôi nghe thấy cô nói thêm lời ong tiếng ve gì nữa thì tôi sẽ không khách khí như vậy nữa đâu.
Cô gái kia sợ đến bật khóc, lông mi giả lẫn nước mắt trôi xuống lớp phấn trên mặt, vệt trắng vệt đen, vô cùng đáng sợ: Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không dám nữa...
Lúc cửa thang máy mở lại, cô gái kia sợ đến ngay cả túi xách cũng chẳng thèm lấy thì đã mau chóng bỏ chạy.
Quách Thanh Tú cười khổ nhìn về phía Lâm Việt Thịnh.
Xem ra bản lĩnh đánh nhau của anh thật là lợi hại nhỉ!
Lâm Việt Thịnh cũng không hiểu ra ý mỉa mai trong lời nói, ngược lại còn vô cùng đắc ý: Chứ sao!
Vốn là cao ốc bốn mươi tám tầng, kết quả thang máy đến tầng bốn mươi ba thì ngừng lại.
Sau khi cửa mở ra, Lâm Việt Thịnh ngăn nhân viên phục vụ canh giữ ở cửa thang máy lại mà hỏi: Vì sao không thể lên tầng thứ bốn mươi tám?
Thật xin lỗi hai vị, thang máy từ đây lên tầng bốn mươi tám đã hỏng. Nếu như hai vị muốn đi lên thì chỉ có thể đi thang bộ.