Lê Quyên Quyên nháy mắt ra hiệu, một lúc lâu sau mới có một giọng nói trầm thấp vang lên ở cửa phòng: “Là tôi!”
“À, Thanh Tú, tớ thấy cậu bình an là được rồi. Tớ đi học trước đây, tối nay lại đến thăm cậu.”
Lê Quyên Quyên chuồn đi rất nhanh, Lâm Việt Thịnh đứng ngay cửa, đôi mắt đen nhánh đượm vẻ đau buồn nhìn Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú chầm chậm nhắm mắt lại.
Cô cứ tưởng rằng từ giờ về sau sẽ không cần phải gặp mặt Lâm Việt Thịnh nhưng thật không ngờ số mệnh lại đẩy cô đến trước mặt hắn lần nữa.
Lâm Việt Thịnh ngồi xổm xuống bên cạnh giường bệnh, mùi hương của hắn xộc thẳng vào trong mũi cô khiến cô cực kỳ khó chịu.
Nước mắt trào ra, chảy dài theo khóe mắt.
Một ngón tay nhẹ nhàng lau nó đi.
“Quách Thanh Tú, nghe đây! Tôi không cho phép em làm chuyện ngu ngốc như thế nữa!”
Giọng của Lâm Việt Thịnh rất trầm, đầy từ tính.
Quách Thanh Tú không nói gì mà chỉ rơi lệ. Cô thật vô dụng, vô dụng vì không đủ bản lĩnh giết chết hắn.
Nhưng mà cô có thể quyết định sau này không ở cùng với hắn nữa.
“Quách Thanh Tú, tôi biết em hận tôi nhưng xin em hãy cho tôi một cơ hội giải thích có được không?”
Cơ hội giải thích? Hắn là đại gia bao nuôi cô, là vị vua ở tận trên cao, hắn còn cần phải hạ mình cầu xin cô ư? Hay đây là một trò đùa gian ác nào khác của hắn?
“Đúng là tôi đã giết Quách Tuấn Kiệt, cả cái chết của Quách Hoàng Ngân cũng có liên quan đến tôi. Nhưng tôi thề rằng tôi không có làm gì ba mẹ em cả, hơn nữa tôi vốn chẳng biết bọn họ là ai. Lý do tôi giết Quách Tuấn Kiệt là vì...”
“Im đi, tôi không muốn nghe!”
Quách Thanh Tú cắt ngang lời Lâm Việt Thịnh, giận dữ trừng lớn hai mắt.
“Cứ coi như anh không giết ba mẹ tôi thì sao chứ? Anh bày trò đùa giỡn tôi như vậy, tôi cũng sẽ hận anh, vô cùng hận anh...”
Sự ngạc nhiên trong mắt Lâm Việt Thịnh ngày một lớn dần.
“Lâm Việt Thịnh, anh không cần phải giải thích lý do gì với tôi cả, tôi không muốn ở cùng với anh nữa, không muốn không muốn. Tôi thà chết cũng không muốn ở cùng anh. Tôi không muốn nghe anh giải thích gì hết, anh đi ra đi, đi ra ngoài ngay đi...”
Giọng Quách Thanh Tú đột nhiên cao hơn, mấy cái máy đo đạc xung quanh cô bỗng phát ra tiếng cảnh báo, ngay sau đó y tá vội vàng đi vào.
Bọn họ khuyên nhủ Lâm Việt Thịnh: “Thưa ngài, xin ngài hãy đi ra ngoài một chút, hiện giờ cảm xúc của bệnh nhân đang rất kích động.”
Lâm Việt Thịnh rất bất ngờ, đành nghe lời y tá bước ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, thân hình cao lớn kia đã biến mất sau cánh cửa phòng bệnh.
Buổi chiều Dì Nguyễn lại tới, bà mang theo những đồ dùng sinh hoạt cá nhân mà Quách Thanh Tú cần dùng khi nằm viện.
“Cô Quách, cảm ơn trời đất, cô còn sống!” Dì Nguyễn kích động đến nỗi nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.
Quách Thanh Tú mỉm cười: “Dì Nguyễn, cháu không sao hết, dì đừng buồn.”
“Ôi, cô Quách ơi, bọn tôi còn tưởng là cô thật sự xảy ra chuyện gì rồi, ai cũng lo lắng hết. Cô nói xem, một người đang yên đang lành sao nói mất là mất được chứ. Người bị giày vò nhất chính là cậu chủ, sau khi cô Quách mất tích, đã ba ngày ba đêm cậu ấy không chợp mắt rồi, suốt ngày cáu gắt, giống như người mất hồn ấy...”
Quách Thanh Tú nghe vậy cũng chỉ cười khổ, hắn thật sự quan tâm mình đến thế ư?
Hay là hắn chỉ đang khó chịu vì bản thân thất bại thôi?
“Dì Nguyễn, cảm ơn dì đã lo lắng cho cháu, sau này cháu không bao giờ làm mấy chuyện ngu ngốc như thế nữa đâu.”
Quách Thanh Tú hít hít mũi, nói. Đối với Dì Nguyễn, cô vẫn luôn có ấn tượng khá tốt.
“Được được, cô Quách, cô yên tâm dưỡng bệnh đi. Cậu chủ bảo tôi ở lại bệnh viện chăm sóc cho cô. Cô cần gì thì cứ dặn dò tôi là được...”
Dì Nguyễn lấy thuốc bổ đã được ninh từ trong bình thủy ra, hỏi: “Cô Quách, cô có đói không? Hay là ăn một chút gì nhé?”
Quách Thanh Tú cười lắc đầu: “Cháu không muốn ăn, vẫn còn cảm giác hơi choáng váng.”
Dì Nguyễn hết sức tò mò, cất lời hỏi thăm: “Cô Quách, không phải là tôi nhiều chuyện mà tôi chỉ thấy lạ thôi. Rốt cuộc cô đã trốn đi từ đâu vậy? Cậu chủ tìm trên biển suốt ba ngày ba đêm mà chẳng thấy bóng dáng cô đâu cả.”
“Ừ, đó là vì sau khi tôi nhảy xuống biển thì được người khác cứu. Tôi cũng không biết người đó là ai! Anh ta mang theo tôi cùng đi ra biển, mãi cho đến khi Lâm Việt Thịnh tìm đến.”
“Ôi ôi, tôi nghe mấy người Lê Hùng Việt bảo rằng kẻ đã mang cô đi là ông trùm của một băng đảng mafia đấy! Làm tôi lo cho tính mạng của cô Quách quá. Cô nói xem, sao bây giờ xã hội đen cứ đi giết người khắp nơi thế nhỉ, nghe đâu cả con thuyền ấy đều bị giết sạch.”
Lời của Dì Nguyễn vừa có ý hỏi dò vừa mang theo chút xúc động.
Sắc mặt Quách Thanh Tú hơi biến đổi: “Đúng vậy, tôi cũng coi như là mười phần chết chín rồi. Người kia quả thực độc ác cực kỳ, suýt thì tôi đã mất mạng.”
Hai người phụ nữ từ tốn nói chuyện trong phòng bệnh, còn Lâm Việt Thịnh thì đứng canh ở ngay cửa nghe họ nói.
Nằm ở bệnh viện mấy ngày, Quách Thanh Tú dần dần khỏe lại nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không muốn gặp Lâm Việt Thịnh. Hắn vừa đi vào là cô sẽ nhắm mắt lại ngay, bất kể hắn có nói gì cô cũng chẳng thèm để ý đến.
Quan hệ giữa hai người vô cùng căng thẳng.
Cho dù sau đó Dì Nguyễn đã đến khuyên hết lời nhưng Quách Thanh Tú vẫn dứt khoát không mở miệng nói lấy một chữ.
Một tuần sau, Quách Thanh Tú đã gần như khỏe hẳn. Sau khi kiểm tra sức khỏe lần cuối cùng, cô được xuất viện về nhà.
Lúc Quách Thanh Tú đến trước quầy làm thủ tục xuất viện, y tá nói với cô: “Thưa cô, chi phí của cô đã có người trả trước rồi.”
Quách Thanh Tú quay đầu lại, thấy Lâm Việt Thịnh đang lặng lẽ đứng ngay sau lưng mình.
Cô không nói câu nào với hắn mà đi thẳng ra ngoài bệnh viện. Lâm Việt Thịnh lẳng lặng đi theo cô với một khoảng cách không gần cũng chẳng xa.
Lúc sắp đến cổng chính, Lâm Việt Thịnh đột nhiên xông lên ngăn cô lại.
“Em muốn đi đâu?
Quách Thanh Tú cúi gằm mặt xuống: “Về nhà họ Quách!”
Lâm Việt Thịnh không cản cô nữa: “Vậy được, để tôi đưa em đi!”
Thái độ của hắn thay đổi quá nhiều khiến Quách Thanh Tú chẳng kịp phản ứng lại. Đây có phải là Lâm Việt Thịnh kiêu căng xấu tính kia không thế?
“Tôi tự lái xe đi là được!” Quách Thanh Tú từ chối lòng tốt của hắn. Sau khi suýt chết một lần, cô không muốn có bất kỳ liên quan nào với hắn nữa.
Lâm Việt Thịnh phát cáu, suốt mười ngày nay hắn vẫn luôn nghĩ về cô gái này, thậm chí vì cô mà ngay cả tính mạng của mình hắn cũng chẳng cần.
Thế mà đến chuyện nhỏ như vậy cô cũng từ chối hắn, rốt cuộc là cô muốn thế nào đây?
Lâm Việt Thịnh đột nhiên ấn người Quách Thanh Tú lên xe, trong đôi mắt đen nhánh của hắn bùng phát lên ngọn lửa hừng hực.
Hắn giận dữ nói khẽ: “Rốt cuộc em muốn sao đây?”
Quách Thanh Tú giật mình: “Chỉ cần không ở cùng với anh thì thế nào cũng được!”
“Em... Cô gái chết tiệt, Quách Thanh Tú!”
Lâm Việt Thịnh không nói lời nào, đẩy mạnh cô vào trong ghế ngồi rồi lái xe đi.
“Em về nhà họ Quách? Chỉ một mình? Rồi em sống thế nào?” Lâm Việt Thịnh vừa lái xe vừa quát khẽ.
Quách Thanh Tú nói với giọng cực kỳ lạnh lùng: “Liên quan gì đến anh chứ? Trước khi anh xuất hiện, tôi vẫn sống rất tốt.”
“Được lắm, em đúng là một người phụ nữ không biết điều...”
Lâm Việt Thịnh tức giận chở Quách Thanh Tú đến trước cổng nhà họ Quách, đẩy cô ra ngoài rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
Quách Thanh Tú lại đứng trước cánh cổng này lần nữa, nơi mà cô từng sinh sống hơn mười năm, nơi ngập tràn những ký ức ngọt ngào thuở xưa. Khi bác cả và chị cô vẫn còn, nơi đây từng ấm áp và vui vẻ đến nhường nào.
Nhưng tiếc rằng tất cả những hồi ức ấy đã không còn tồn tại nữa.
Sót lại ở nơi này chỉ là một tòa nhà cũ trống không, tĩnh lặng tựa như nhà ma vậy.
Tất cả những chuyện này đều do Lâm Việt Thịnh ban tặng! Nước mắt chợt dâng lên trong mắt Quách Thanh Tú, hiện giờ cô thành kẻ mồ côi rồi!
“Ơ kìa, là cô hai nhà họ Quách phải không!”
Quách Thanh Tú quay người lại, chợt trông thấy một người phụ nữ già cả đang tò mò nhìn mình. Cô bèn lau khô nước mắt, ráng nặn ra một nụ cười.
“Đúng vậy, cháu là Quách Thanh Tú, dì chắc hẳn là dì Lưu rồi!”
“Đúng đúng, dì chính là Dì Lê hàng xóm đây. Ôi, nhà họ Quách các cháu đã xảy ra chuyện gì thế, sao lại sa sút tan hoang đến cỡ này?”
Quách Thanh Tú cười khổ, nước mắt rơi lã chã. Dì Lê thấy vậy cũng không thể hỏi thêm, bèn nói: “Cô bé đừng khóc nữa. À phải rồi, ở chỗ dì có một bưu kiện gửi cho cháu. Nó đã được để trước cửa nhà cháu mấy ngày rồi mà chẳng có ai mang vào cả. Dì nghĩ nếu nó bị mưa xối ướt hoặc bị mấy người nhặt ve chai cầm đi thì phiền nên mang về. Cô bé, cháu chờ một chút nhé, dì về lấy đưa cho cháu.”
“A, dạ được, cảm ơn dì Lưu.
Dì Lưu quay về nhà mình, một lát sau bà cầm theo một bọc giấy đi ra rồi nhét vào tay Quách Thanh Tú.
“Cô bé, cho dù đã xảy ra chuyện gì thì cháu cũng phải can đảm lên. Đời người luôn phải trải qua những tháng ngày long đong lận đận, không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió mãi được. Nếu cháu cần giúp gì thì cứ nói một tiếng.”
Những lời này của dì Lưu đã khích lệ Quách Thanh Tú rất nhiều, cô hít hít mũi, cười nói: “Cảm ơn dì Lưu.
Quách Thanh Tú đẩy cổng sân ra đi vào trong, cầm túi giấy tờ trong tay lên nhìn một chút.
Địa chỉ trên túi này ghi là Bệnh viện tâm thần XX, người gửi là bác sĩ Ôn.
Bưu kiện này đã được gửi đến cách đây nửa tháng.
Quách Thanh Tú ngồi trên bậc thang, từ từ xé mở gói bưu kiện, bỗng một tờ giấy rớt ra ngoài.
Chào cô Quách: Đây là những bức thư ở dưới giường chị cô mà y tá đã sắp xếp lại, hy vọng có thể giúp ích cho cô.
Phần chữ ký bên dưới đề là bác sĩ Ôn.
Trái tim Quách Thanh Tú hơi nhảy lên, những thứ này là chị đã để lại cho mình ư? Cô vội vàng rút chồng giấy dày cộm bên trong bưu kiện ra.
Đây là những trang giấy trắng rất đỗi bình thường, trên giấy là nét chữ của chị cô.
Thanh Tú: Khi em nhìn thấy lá thư này cũng có nghĩa là chị không còn trên cõi đời nữa. Trước giờ chị vẫn luôn không nói cho em biết, chị sống mệt mỏi lắm, chị phải gánh trên vai một tội danh nặng nề mà kéo dài hơi tàn. Chị bị bệnh tim không phải do số mệnh của chị không tốt, mà vì ông trời đang trừng phạt Quách Tuấn Kiệt, vì ông ấy là cha mà lại không có trách nhiệm của một người cha, lại sống cuộc sống đê tiện như loài cầm thú...
Đọc đến đây, Quách Thanh Tú cảm thấy hết sức ngột ngạt. Cô không hiểu vì sao chị mình lại tỏ ra bất kính với bác cả như thế, không những nói thẳng tên họ mà còn gọi ông bằng xưng hô đáng sợ ấy.
Quách Thanh Tú hít vào một hơi thật sâu rồi đọc tiếp.
... Năm xưa ba em phạm tội trốn khỏi thành phố S, Quách Tuấn Kiệt đã lợi dụng lúc ba em không ở đây, dùng thủ đoạn hèn hạ cưỡng bức mẹ em, khiến mẹ em không chịu nổi sự ô nhục ấy mà uống thuốc ngủ tự sát. Thật xin lỗi, Thanh Tú, chị không nên giấu em lâu như vậy nhưng mà chị thật sự không có can đảm nói cho em biết. Chị không muốn để em nhìn thấy những mặt dơ bẩn của cuộc đời này...
Hơi thở của Quách Thanh Tú dần dần nặng hơn, hai tay cô cũng run rẩy không ngừng. Mẹ, mẹ, mẹ...
Vì sao chứ, vì sao sự thật lại tàn nhẫn đến vậy!
Những tờ giấy trong tay rơi đầy xuống đất, Quách Thanh Tú cảm thấy đến việc hít thở cũng khiến cô đau đớn. Tim cô đau, phổi cô cũng đau, cả cơ thể như bị thứ gì đó xé ra.
Phải mất một lúc rất lâu, Quách Thanh Tú mới nhặt những trang giấy rơi rải rác dưới đất lên đọc tiếp.
... Thanh Tú, em còn nhớ những lời chị từng nói với em không? Đừng hận Lâm Việt Thịnh. Sở dĩ chị nói như vậy cũng không phải vì quá yêu anh ấy, mà vì mọi chuyện anh ấy làm tính ra cũng chẳng là gì so với Quách Tuấn Kiệt. Mười năm trước ở thành phố S, Lâm Việt Thịnh chỉ là một thiếu niên bình thường, mẹ anh ấy bị chồng bỏ, vì nuôi sống anh ấy mà chịu biết bao cực nhọc. Quách Tuấn Kiệt thèm khát sắc đẹp của mẹ anh ấy, muốn chiếm lấy bà ấy mãi mãi, hơn nữa còn bạo hành em gái song sinh của anh ấy, quá trình này tàn nhẫn vô cùng...