Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 169: Chương 169: Mất ba




Nếu như thời gian có thể quay trở lại, con nhất định sẽ ở bên cạnh ba, nghe ba xin lỗi.

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, con sẽ sẵn sàng chính miệng nói với ba, ba ơi, con tha thứ cho ba. Ba ơi, con tha chứ cho ba. Ba ơi, thực ra con không hề hận ba. Con hận ba là bởi suốt những năm nay, lúc nào con cũng nhớ đến ba.

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, con sẽ vui vẻ ăn bữa cơm ba nấu, ở bên ba đến hết cuộc đời.

Tiếc rằng, trên đời này không có thuốc chữa hối hận, còn thời gian thì không bao giờ quay trở lại.

Quách Thanh Tú lẻ loi và tuyệt vọng ngồi trên đường, cô ôm lấy ba mình, khóc đến mức chẳng còn biết chuyện gì nữa.

Khi xe cấp cứu đang đến gần, cô vẫn còn ngây ngẩn ôm thi thể của ba mình, nhất quyết không buông.

Ý thức cô dần dần mơ hồ, cả hình ảnh trước mắt cũng không còn rõ nữa.

Mọi thứ xung quanh cô đều trở nên hỗn loạn và nhòe mờ.

Khi cô tưởng như thế giới này đang dần tan biến mất, lại chợt cảm nhận được một đôi tay rắn chắc ôm mình vào lòng.

Hắn ôm cô thật chặt, nhưng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ tiếp thêm cho cô sự an ủi.

Giờ Quách Thanh Tú đã đau đớn đến mức quên cả khóc. Cô đang chìm sâu trong nỗi hối hận khôn cùng.

Cô trách sao mình lại ích kỉ như thế. Nếu như lúc ấy cô cho ba một cơ hội, không phải mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp hay sao?

“Lâm Việt Thịnh, em là một đứa ngu ngốc...”

Quách Thanh Tú đau đớn nói, ghé sát vào lòng Lâm Việt Thịnh.

Thấy vậy, hắn liền dịu dàng xoa trán cô rồi hôn lên mặt cô: “Không sao, em còn có anh...”

Sau khi Quách Hoàng Tùng được đưa vào viện, mới cấp cứu được một lúc thì bác sĩ đã đi ra từ phòng cấp cứu.

Vẻ mặt vô cùng áy náy khi thấy Quách Thanh Tú đang đứng chờ chực trước phòng cấp cứu

“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

Nghe thế, Quách Thanh Tú vội lao vào phòng cấp cứu như người mất trí. Trên giường bệnh, Quách Hoàng Tùng đã không còn thở nữa rồi.

“Ba, ba ơi, ba mở mắt nhìn con đi...” Quách Thanh Tú như người điên, cố gắng lay lay Quách Hoàng Tùng.

Lâm Việt Thịnh chỉ đành lặng lẽ đứng bên cạnh, nhìn cô khóc thảm thiết. Giờ phút này, hắn chẳng thể làm được gì cả.

Quách Thanh Tú vẫn nắm chặt tay ba cô, không ngừng nói: “Ba ơi, con tha thứ cho ba, ba mở mắt ra đi được không? Ba ơi, con muốn ăn món ăn ba làm, con đã tha thứ cho ba rồi, ba gọi con một tiếng đi, được không ba?”

Quách Thanh Tú vừa nói vừa khóc, giọng cô thê lương vô cùng. Các bác sĩ đứng xung quanh thấy thế đều cảm động đến bật khóc.

“Cô Quách, ông ấy đã đi rồi, xin hãy bớt đau buồn!”

Khi bác sĩ đưa thi thể của Quách Hoàng Tùng đi, Quách Thanh Tú vẫn giữ chặt giường bệnh không buông.

“Các người định làm gì? Các người muốn đưa ba của tôi đi đâu?”

Quách Thanh Tú hoảng loạn kêu lên, điên cuồng bấu chặt lấy giường bệnh.

Lâm Việt Thịnh liền ôm cô vào lòng, khuyên cô hãy buông tay,

“Thanh Tú, yên nào, ba em phải đi rồi. Em buông tay để ông ấy đi đi!”

“Lâm Việt Thịnh, anh là đồ xấu xa, ba em không chết, ba vẫn có thể tỉnh lại mà. Ba muốn nghe em nói em tha thứ cho ba mà...”

Quách Thanh Tú đau đớn khóc, nhất quyết không chịu buông tay ra.

Lâm Việt Thịnh cũng không thể làm gì khác hơn là liếc mắt ra hiệu cho bác sĩ. Bác sĩ chỉ biết lắc đầu, chậm rãi đi ra ngoài.

Quách Thanh Tú cố chấp nằm rạp xuống giường bệnh trông chừng không chịu đi. Cứ thế, đến khi khóc mệt rồi, cô lại ngơ ngẩn nhìn.

Thời gian dường như ngưng lại tại giây phút ấy, khiến nỗi đau và tuyệt vọng vô hạn của Quách Thanh Tú bị nhốt lại tại khoảnh khắc ấy, vĩnh viễn không bao giờ thoát ra được.

Thế giới của cô giờ đây chỉ toàn là một màu u ám...

Lâm Việt Thịnh vẫn luôn ở cạnh cô, hắn vươn tay ôm lấy cô từ phía sau, lặng lẽ ngồi cùng cô bên giường bệnh.

Hắn biết, cô cần thời gian để bình ổn lại cảm xúc của mình.

Dùng ngón tay nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên mặt Quách Thanh Tú, hắn dịu dàng vỗ vai cô.

“Em còn có anh...”

Quách Thanh Tú không phản ứng, cũng không nói gì cả. Trông cô lúc này chẳng khác nào một bóng ma.

Đến tận lúc trời tối, cô vẫn không nhúc nhích, cũng không ăn không uống, cứ như một pho tượng cứng nhắc và vô hồn.

“Thanh Tú, em sao rồi...”

Tăng Thanh Hải bỗng xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Lâm Việt Thịnh nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng, thầm nghĩ anh ta đến đây làm gì chứ?

Tuy không nói thẳng ra, nhưng nét mặt hắn vô cùng khó coi.

Thấy Tăng Thanh Hải, Quách Thanh Tú lại khóc, nước mắt như châu ngọc không ngừng chảy xuống.

“Anh Hải... Ba em...”

Tăng Thanh Hải đứng lặng hồi lâu. Khi thấy thi thể được vải trắng trùm kín, anh nhẹ nhàng lắc đầu.

“Thanh Tú, em đừngbuồn. Chú Quách mất vì che chở cho em, cái chết của ông ấy rất có ý nghĩa. Em đừng buồn nữa.”

Quách Thanh Tú cố gắng lau nước mắt, nhưng lau mãi mà nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

“Anh Hải, em sai rồi, tất cả là tại em. Đến tận lúc sắp chết, ba vẫn không thể nghe em nói một câu tha thứ. Thực ra em không ghét ông ấy, em thực sự không hề ghét ông ấy. Em chỉ trách sao năm đó ông ấy lại vứt bỏ em như vậy. Em nghĩ ông ấy không thương em...”

Phải, trước kia cô không hề biết ba thương mình đến mức nào. Mà giờ mới biết thì tất cả đã muộn rồi.

“Thanh Tú, em để chú yên nghỉ đi!”

Sau khi nghe lời khuyên bảo của Tăng Thanh Hải, Quách Thanh Tú rốt cuộc cũng buông tay ra, để bác sĩ đưa thi thể của Quách Hoàng Tùng đến nhà xác.

Cái chết của Quách Hoàng Tùng là một sự đả kích rất lớn với Quách Thanh Tú, khiến tinh thần cô sa sút nghiêm trọng.

Bởi vì đắm chìm trong nỗi đau mất đi người thân, mà cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Mặc dù ghét Tăng Thanh Hải, nhưng thấy Quách Thanh Tú chịu nghe lời anh ta, Lâm Việt Thịnh cũng không đuổi anh đi nữa.

Vì tình trạng sức khỏe không tốt, nên sau khi Quách Hoàng Tùng chết, cô cũng không thể đến tham dự tang lễ mà vẫn nằm viện.

Giữa lúc ấy, Lý Vi Vi lại chủ động đến hỏi thăm cô. Điều ấy khiến cô hơi bất ngờ.

“Thanh Tú, cô đừng buồn nữa. Tôi cũng rất tiếc về chuyện của ba cô...”

Quách Thanh Tú nhìn Lý Vi Vi, cô cảm thấy lời nói của cô ta có hơi giả tạo. Nhưng cô cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng.”

“Phải rồi, đứa bé trong bụng cô thế nào rồi?”

Lý Vi Vi thân thiết hỏi thăm. Quách Thanh Tú nghe hỏi thì cúi xuống xoa bụng mình. Cũng đã hơn bốn tháng rồi, bụng to hơn trước, thỉnh thoảng còn có cảm giác hơi mệt mỏi.”

Nhưng cũng vì có đứa bé này, Quách Thanh Tú mới có được một sức mạnh thần kỳ cảm hóa, trong lòng cũng dễ chịu hơn chút.

Thế nên, lúc này cô lại chậm rãi nở nụ cười.

“Ừm, cảm ơn sự quan tâm của cô, tôi vẫn khỏe.”

Quách Thanh Tú ngừng một lúc rồi bỗng hỏi: “Cô với anh Hải sao rồi, hai người có tin vui chưa?”

Nghe thế, gương mặt Lý Vi Vi chợt ửng đỏ. Đôi mắt cô thấp thoáng sự buồn bã, nhưng biểu cảm ấy lại biến mất rất nhanh.

“Chưa, chúng tôi còn trẻ, nên tạm thời chưa muốn có con.”

Từ khi kết hôn tới nay, Tăng Thanh Hải chưa hề chạm vào cô ta, vậy làm sao có con được chứ?

Nhưng cô biết phải nói với ai nỗi khổ trong lòng này đây?

Chính cô bằng lòng yêu anh ấy, chính cô nguyện gả cho anh.

Lúc ấy cô cứ nghĩ rằng, chỉ cần có thể kết hôn với anh, chỉ cần có thể sống bên cạnh anh, đó đã là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi.

Nhưng bây giờ cô mới hiểu rằng, suy nghĩ ấy quá ngây thơ rồi.

Anh ở gần ngay trước mắt cô, mà lại xa như ở tận chân trời. Giữa hai người có một đại dương sâu thẳm vô tận, vĩnh viễn không thể nào vượt qua được.

Yêu như vậy không phải là vô cùng đau khổ nhau sao?

Quách Thanh Tú thấy vẻ buồn khổ trong mắt Lý Vi Vi, liền hỏi: “Anh Hải không tốt với cô à? Nếu vậy thì cô cứ nói, tôi sẽ cho anh ấy biết tay!”

“Đâu có, anh ấy rất tốt với tôi!”

Phải mà, anh luôn luôn tôn trọng cô, mà cũng luôn luôn xa cách với cô, cứ như không hề quen thân nhau vậy.

“Vậy thì tốt, mong hai người có thể sớm sinh quý tử.”

Quách Thanh Tú mỉm cười chúc phúc cho họ. Bỗng lúc ấy, cô lại phát hiện rằng, có thể sống trên đời này thực sự đã là may mắn lắm.

Vậy nên cô quyết định chỉnh đốn lại thái đố sống của mình, cố gắng sống thật tốt.

Anh Hải nói đúng, ba mất vì che chở cho cô. Vậy thì cô càng phải cố gắng sống thật tốt để hoàn thành tâm nguyện của ba.

Sau khi Lý Vi Vi vừa đi thì Tăng Thanh Hải cũng đến.

Anh mua một túi hạt dẻ ngào đường thật lớn đến cho cô.

“Thanh Tú, hạt dẻ ngào đường mà em thích ăn nhất này...”

Quách Thanh Tú thấy hạt dẻ ngào đường vàng óng ánh, bỗng dưng lại không muốn ăn nữa.

Đang lúc Tăng Thanh Hải chờ mong nhìn Quách Thanh Tú, thì chợt có cánh tay ai vươn đến, đẩy túi hạt dẻ ra.

“Xin lỗi cậu, giờ Thanh Tú không thích ăn hạt dẻ ngào đường nữa.”

Lâm Việt Thịnh nói với giọng điệu mỉa mai và nhìn Tăng Thanh Hải bằng ánh mắt đắc ý.

Tăng Thanh Hải nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Quách Thanh Tú: “Thanh Tú, không phải trước kia em rất thích hạt dẻ ngào đường sao?”

Quách Thanh Tú khẽ mỉm cười lắc đầu: “Thực ra sau khi mang thai, tự nhiên em lại ghét ăn đồ ngọt. Vậy nên giờ em cũng không thích ăn hạt ngào đường nữa.”

Ánh mắt Tăng Thanh Hải chợt thoáng vẻ buồn bã.

Cô thay đổi rồi! Cô chẳng còn thích những thứ anh mang đến nữa.

“Đây là canh gà chính tay anh nấu cho em, nhớ phải uống hết đấy!”

Lâm Việt Thịnh bưng canh lên, múc ra một bát nhỏ đưa cho Quách Thanh Tú. Như sợ canh quá nóng làm cô bị bỏng, hắn lại thổi nguội bớt rồi mới đưa cho cô.

Quách Thanh Tú mỉm cười hạnh phúc, chậm rãi uống hết bát canh gà mà Lâm Việt Thịnh đưa cho.

Dường như nụ cười trên gương mặt cô, vẻ nũng nịu của cô, hạnh phúc của cô, từ nay về sau sẽ không bao giờ còn liên quan đến anh nữa.

Sắc mặt Tăng Thanh Hải chợt trở nên lúng túng, rồi buồn bã...

Trong lòng anh, như có thứ gì đó đang dần chìm sâu xuống.

“Uống hết rồi, ngon lắm!” Quách Thanh Tú khen. Lâm Việt Thịnh đón lấy chiếc bát từ tay cô, đồng thời cúi người xuống. Khi môi chạm môi, hắn thưởng thức hết hương vị canh gà từ môi cô rồi mới hài lòng chép miệng: “Quả nhiên là rất ngon.”

“Lâm Việt Thịnh, anh tự luyến quá rồi đấy...” Quách Thanh Tú cười nói.

Tăng Thanh Hải thấy vậy thì lúng túng đứng lên.

“Thanh Tú, anh có chuyện cần đi trước. Em nghỉ ngơi cho tốt nhé, mai anh lại đến thăm em...”

Chẳng đợi Quách Thanh Tú trả lời, Tăng Thanh Hải liền rời đi.

Đương nhiên anh không thể chịu được khi thấy người con gái mình yêu thân thiết với người đàn ông khác.

Giờ đây, lòng anh bị giày xéo đến mức đau đớn vô cùng.

Lâm Việt Thịnh nhìn bóng lưng Tăng Thanh Hải với ánh mắt đầy ý tứ, bờ môi mỏng cong lên một ý cười xấu xa. Một tia lạnh lẽo thấp thoáng hiện ra trong mắt hắn.

“Xem ra, anh Hải của em có vẻ quan tâm em nhỉ. Lúc làm lễ tang cho ba em, anh ta đã bận túi bụi rồi. Giờ em nằm viện, ngày nào cũng đến thăm. Anh ta làm anh tốt thật đấy, đúng là tận tụy hết lòng đấy.”

Quách Thanh Tú vừa nghe thì đã nhận ra ngay sự ghen tuông trong giọng nói của hắn.

Cô khẽ cười: “Lâm Việt Thịnh, anh nghĩ gì thế hả? Anh tưởng em là công chúa hoàng gia, đàn ông trên cả thế giới này đều thích em đấy à?”

Lâm Việt Thịnh chỉ cười gian. Hắn xoay người lại, nâng mặt Quách Thanh Tú lên, lại đặt lên môi cô một nụ hôn thật dài và thật sâu.

Đợi đến khi cô không thể thở được, hắn mới buông cô ra.

“Em nói đúng, em là công chúa hoàng gia đấy. Đàn ông trên đời ai cũng thích em cả. Nhưng nếu có kẻ nào dám tán tỉnh em, anh sẽ không tha cho hắn.”

“Anh nghĩ linh tinh gì thế, anh Hải đã có Lý Vi Vi rồi...”

Lâm Việt Thịnh nghe vậy thì cười đầy hàm ý: “Như anh đã nói từ trước, anh ta yêu Lý Vi Vi mới lạ đấy!”

Quách Thanh Tú nghe xong thì cũng im lặng suy nghĩ rất lâu. Chẳng lẽ anh Hải không yêu Lý Vi Vi sao? Sao cô lại không nhận ra nhỉ?

Nhưng dù sao thì, việc này cũng không quá quan trọng. Quan trọng nhất là giờ cô đang sống vô cùng hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.