Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 146: Chương 146: Tên khốn kiếp




Hắn thật sự đến nơi đó tìm phụ nữ sao? Với nhu cầu mạnh mẽ của Lâm Việt Thịnh, hắn thật sự rất có thể đã đi tìm phụ nữ để dập lửa.

Quách Thanh Tú có chút suy sụp ngồi xuống, đau khổ đan hai tay vào nhau. Làm sao bây giờ?

Cô lại gọi tới số di động của hắn, mà lần này hắn lại dứt khoát tắt luôn điện thoại.

Khốn kiếp!

Quách Thanh Tú tức giận quăng mạnh điện thoại di động xuống sàn văn phòng, pin trong máy lập tức rơi ra, màn hình điện thoại tối đen.

Quách Thanh Tú ôm đầu không ngừng lắc mạnh, không nghĩ nữa, không nghĩ đến nữa, hắn sẽ không như thế.

Dù cho Quách Thanh Tú không ngừng thôi miên chính mình, cô vẫn không thể nào xua tan được sự hoài nghi trong lòng.

Tám giờ, cô đứng trước cổng chính của Dạ Lan San.

Cô không có cách nào thuyết phục bản thân. Mặc dù trong lòng vẫn tự nhủ mình đừng quan tâm đến những chuyện này nhưng rốt cuộc cô vẫn đến đây.

Cô đứng sau một cây cột đèn lớn ở hơi xa, nhìn chằm chằm ngọn đèn neon màu sắc sặc sỡ ở cửa hộp đêm.

Thỉnh thoảng lại có xe dừng trước cửa, một vài người đàn ông mặc đồ vest mang giày da đi ra, ngay cửa lập tức có người đẹp gợi cảm đi theo bên cạnh, cả người dán dính lên thân thể người đàn ông.

Trong lòng Quách Thanh Tú bốc lên vị chua, vừa đắng vừa chát.

Mấy người đàn ông này chắc là cũng đã có gia đình, không phải chỉ một, hai người. Bọn họ đều ra ngoài chơi bời, thác loạn ở bên ngoài sau lưng vợ mình.

Máu nóng của Quách Thanh Tú dâng cao, cô rất muốn xông vào xem thử rốt cuộc Lâm Việt Thịnh có ở bên trong không.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không có can đảm.

Cứ đứng như vậy hơn nửa tiếng đồng hồ, chân đều tê dại, cô muốn rời đi nhưng lại không cam tâm.

Khi cô đang do dự, đột nhiên có một bóng người đàn ông bước ra khỏi cửa.

Người đàn ông kia mặc vest đen, dáng người cao ráo gợi cảm, gương mặt tuấn tú lạnh lùng. Hắn vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại. Ở bên cạnh còn có một người phụ nữ diêm dúa, trên mặt trang điểm rất đậm. Cô ta mặc quần short da màu đỏ lửa, áo thun ba lỗ không che hết được phần tròn trịa rung nẩy kia, cả người như treo trên thân Lâm Việt Thịnh.

“Cậu ba Lâm, sao anh rời đi nhanh vậy? Người ta không nỡ rời xa anh đó!”

Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nhếch miệng, tóm lấy cánh tay của người phụ nữ kia, vô cùng có kỹ xảo đẩy cô ta ra.

Đáng tiếc người phụ nữ kia lại hết sức giảo hoạt, cô ta giả bộ té ngã, nhân lúc Lâm Việt Thịnh kéo cô ta, cô ả lại kiễng chân lên hôn Lâm Việt Thịnh.

Lâm Việt Thịnh bình tĩnh tránh né, người phụ nữ kia chỉ kịp hôn lên cổ áo hắn.

Từ góc độ của Quách Thanh Tú nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy hai người dính sát với nhau, cô lập tức sôi máu.

Cô không khống chế được nữa đi thẳng tới trước mặt Lâm Việt Thịnh.

Trong mắt Lâm Việt Thịnh hiện lên tia kinh hoảng, người phụ nữ kia lại không biết điều còn sấn lên.

“Ôi chao, cô gái này là ai, cậu ba Lâm, sao cô ấy lại ở đây?”

“Cút ngay…” Lâm Việt Thịnh thấy được nỗi mất mát và đau đớn trong mắt Quách Thanh Tú, giây lát ấy hắn cảm giác như sẽ xảy ra chuyện, vội dùng sức đẩy người phụ nữ cản trước mặt mình ra, sải bước chạy đến chỗ Quách Thanh Tú.

Quách Thanh Tú đột nhiên quay đầu bỏ chạy.

Đau khổ như thủy triều nhấn chìm trái tim cô. Cô còn khờ dại cho rằng hắn sẽ là một người chồng tốt, cho rằng hắn sẽ là một người ba tốt.

Có lẽ là cô đã quá ngây thơ. Dương Hà Khuê nói không sai, một người đàn ông có tiền như hắn sẽ không thể nào kháng cự lại những cám dỗ bên ngoài.

Đám đàn ông có một câu nói gì ấy nhỉ, “Trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu phấp phới”, hắn vốn dĩ là một người đàn ông phong lưu trời sinh.

Dựa vào đâu mà bảo hắn sẽ thay đổi vì Quách Thanh Tú cô chứ?

Quách Thanh Tú hoảng loạn bước đi, băng qua đường lớn, chính cô cũng không rõ vì sao mình lại chạy nhanh như vậy.

Giống như sau lưng cô có một tên ác ma đang đuổi theo, chỉ có liều mạng chạy đi mới thoát khỏi.

Sau lưng, bên tai đều truyền tới tiếng hô gào của Lâm Việt Thịnh, còn xen lẫn với âm thanh thắng xe rất lớn.

Quách Thanh Tú quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Việt Thịnh bị cản ở phía bên kia đường.

Dòng xe cộ vẫn qua lại không ngừng, hắn cố gắng xông qua nhưng mấy lần đều bị xe chặn lại.

“Thanh Tú, Quách Thanh Tú, người phụ nữ ngốc nghếch này, cô đứng lại cho tôi, Quách Thanh Tú…”

Hắn gào thét đến khản giọng, ngẩng lên nhìn thấy Quách Thanh Tú đang ngoảnh đầu nhìn mình, hắn vẫy tay ra hiệu cho cô quay lại.

Nước mắt tuyệt vọng rơi khỏi khóe mắt Quách Thanh Tú, qua màn nước mơ hồ, cô phát hiện bản thân như đang ở trong mộng.

Cô nhắm mắt lại, ngồi vào một chiếc xe taxi: “Bác tài, lái xe đi, càng nhanh càng tốt!”

Xe chậm rãi chuyển động, Quách Thanh Tú ngồi chết lặng trên xe, hai tay che mặt, nước mắt không ngừng chảy ra theo kẽ tay.

Quách Thanh Tú, mày đúng là một đứa ngốc nghếch, ngu xuẩn! Nhà giàu quyền quý là nơi cho một cô bé lọ lem như mày vào ở sao?

“Hầy, người trẻ tuổi các cô thật là, hở ra là cãi nhau, sao phải khổ vậy chứ…”

Tài xế vừa lái xe vừa lắc đầu cảm thán, Quách Thanh Tú có chút ngạc nhiên, cô nghiêng đầu nhìn qua kính chiếu hậu.

Lâm Việt Thịnh như đang phát điên đuổi theo phía sau xe, liều mạng mà chạy.

Vừa chạy, hắn vừa la lớn: “Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú…”

Quách Thanh Tú khổ sở nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang hướng khác không nhìn hắn nữa. Cuối cùng âm thanh kia bị bỏ lại phía sau không nghe thấy nữa.

Khung cảnh ngoài cửa sổ trôi qua vùn vụt.

Cả người Quách Thanh Tú như bị ngâm trong nước biển, vừa lạnh vừa rét buốt.

“Quý cô, cô muốn đi đâu?”

Tài xế nhìn Quách Thanh Tú mặt đông cứng, lại không thể xác định mình muốn đi đâu, còn tưởng rằng cô nghĩ quẩn trong lòng.

“Tôi nói, những người trẻ tuổi các cô có chuyện gì mà lại cãi nhau đến độ không thể nghĩ thoáng thế này. Nên biết rằng duyên phận giữa người với người rất mỏng, có thể làm vợ chồng là phúc phận không biết tu mấy kiếp mới được, tôi thấy người thanh niên kia cũng không tệ, cô đừng làm khó cậu ta nữa, quay về đi!”

Quách Thanh Tú cười khổ, cố chấp lắc đầu: “Bác tài, cho tôi đến sân bay. Anh ta cũng không phải là chồng tôi.”

“À, được!”

Tài xế đảo bánh lái, đến sân bay là tốt rồi, tốt hơn so với đi ra bờ sông nhiều.

Quách Thanh Tú trả tiền xong, bước ra khỏi taxi. Bỗng nhiên cô phát hiện thành phố cô sống mấy chục năm nay lại trở nên thật lạ lẫm.

Thật lâu sau, cô mới nặng nề bước tới cửa bán vé.

“Cho tôi một vé máy bay rời khỏi thành phố S!”

“Thưa cô, xin hỏi cô muốn mua vé máy bay đi đâu ạ?”

“Đi nơi nào cũng được, càng sớm càng tốt!” Trong đầu cô vô cùng rối rắm, cô chỉ muốn cắt đứt những rối rắm phức tạp này càng nhanh càng tốt.

“Thưa cô, chuyến bay sớm nhất sẽ cất cánh vào khoảng một tiếng nữa, nếu bây giờ cô mua thì khoảng nửa tiếng nữa sẽ lên máy bay. Chuyến bay này sẽ hạ cánh ở Thượng Hải, cô có muốn đi không ạ?” Giọng nói ngọt ngào của nhân viên bán vé nhẹ nhàng vang lên.

“Được, lấy vé đi Thượng Hải!” Quách Thanh Tú đưa thẻ hội viên vàng và chứng minh của mình sang.

Lấy vé xong, cô đi thẳng tới phòng chờ sân bay.

Cứ rời đi như vậy sao? Có ai khiến mình lưu luyến không? Quách Thanh Tú bỗng nhiên phát hiện, khi cô muốn rời đi, không có bất cứ thứ gì ở đây làm cô lưu luyến.

Tim mình, trong phút chốc đã hoàn toàn nguội lạnh!

Dương Hà Khuê nói đúng, cô không thích hợp sống trong nhà giàu sang quyền thế. Thời gian cô ở bên cạnh Lâm Việt Thịnh không dài, có lẽ hắn còn chưa thật sự chán ghét cô nên có một số việc hắn vẫn giấu cô.

Ví dụ như ra ngoài tìm phụ nữ. Bây giờ vẫn còn che giấu, đợi đến một ngày hắn thật sự chán ghét cô, hắn sẽ trắng trợn đưa phụ nữ về nhà, giống như Trương Minh Nhiên trước kia.

Những người phụ nữ đó có lẽ chính là người tình trước kia của hắn nhưng đã bị hắn chơi chán rồi vứt bỏ.

Quách Thanh Tú càng nghĩ càng đau khổ, cuối cùng cô khổ sở ôm đầu.

“Quách Thanh Tú… Quách Thanh Tú… Quách Thanh Tú…”

Giọng nói quen thuộc quanh quẩn bên tai Quách Thanh Tú, trong lòng cô cả kinh, chẳng lẽ cô nhớ hắn đến mức xuất hiện ảo giác.

Cô hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy trong phòng chờ máy bay có một người đàn ông đang điên cuồng gọi tên Quách Thanh Tú.

Người đàn ông đó chính là Lâm Việt Thịnh.

May mà cô đã tìm chỗ ngồi khuất sau một cây cột, góc độ này vừa đúng là góc chết khi đứng ở vị trí của Lâm Việt Thịnh.

Cô vội vàng xách theo đồ của mình, lén lút, chậm rãi lùi về phía lối đi, sau đó trốn thật nhanh vào phòng vệ sinh nữ.

“Tên khốn kiếp này, tìm đến sân bay nhanh vậy?”

Quách Thanh Tú trốn trong phòng vệ sinh lầm bầm, chẳng lẽ hắn cứ đuổi theo sau xe taxi tới đây?

Thật ra Lâm Việt Thịnh cũng không ngu ngốc đến vậy. Hắn chỉ nhớ kỹ bảng số xe, rồi nhờ phát thông báo trên đài phát thanh của xe taxi là biết nơi dừng chân của Quách Thanh Tú, hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo.

“Quách Thanh Tú…”

Giọng nói khàn khàn của anh như có lực xuyên thấu, xuyên qua vách tường, lọt vào trong tai Quách Thanh Tú, khiến cô đau cả đầu.

Khốn kiếp, khốn nạn, anh đừng mong tôi sẽ bị anh lừa thêm lần nữa, tôi sẽ không tha thứ cho anh, tuyệt đối không!

Quách Thanh Tú bịt chặt tai, nấp vào một bên.

Lúc này, có hai người phụ nữ đi vào phòng vệ sinh.

“Woa, người đàn ông kia thật đẹp trai, không biết người phụ nữ tên Quách Thanh Tú kia là ai mà khiến anh ta gọi đến khan cả cổ? Nếu như là tớ, tớ nhất định sẽ hạnh phúc chết mất!”

Quách Thanh Tú âm thầm liếc cô nàng một cái. Đúng là háo sắc, nếu như là của cô, bây giờ cô sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết.

“Đúng đúng, cậu nói xem người phụ nữ đó nhẫn tâm đến mức nào! Người đàn ông kia sắp tuyệt vọng mà cô ta còn chưa chịu ra gặp, không sợ người đàn ông cực phẩm kia bị người ta cướp mất sao.”

“Hì hì, hay cậu đi quyến rũ anh ta đi, không chừng sẽ có cơ hội”

“Ha ha, không đâu, chồng tớ sẽ đánh chết tớ mất!”

Hai người phụ nữ vừa đi vào nhà vệ sinh vừa trêu chọc nhau, Quách Thanh Tú giả vờ rửa tay, cúi đầu im lặng, chỉ mong hai người mau ra ngoài.

“Các vị hành khách thân mến, máy bay Boeing 747 đi Thượng Hải sẽ cất cánh sau hai mươi phút nữa, mời các hành khách lập tức đến quầy đăng ký thủ tục, tránh trì hoãn làm ảnh hưởng đến hành trình của các vị…” Loa phát thanh sân bay bắt đầu thông báo.

Hai người phụ nữ kia vội vàng chạy ào ra ngoài, Quách Thanh Tú lặng lẽ theo sau hai người, cầm ví da che kín mặt mình, định hòa lẫn vào đi qua.

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô lại nghe thấy rõ ràng tiếng hô gọi đã khản đặc của Lâm Việt Thịnh, như một con sói cô độc bi thương, tuyệt vọng.

“Quách Thanh Tú, cô mau ra đây cho tôi, nếu không Tăngi sẽ bắn rơi chiếc máy bay này.”

Lâm Việt Thịnh chống tay bên hông đứng trong phòng chờ, chung quanh có không ít người đẹp đang vây xem.

Sau lưng hắn còn có nhóm người Lê Hùng Việt bảo vệ.

Quách Thanh Tú đi theo sát sau lưng hai người phụ nữ, giả vờ bình thường đi về phía kiểm tra an ninh, đứng ở cuối hàng.

“Ôi, Quách Thanh Tú này cũng thật là, còn không xuất hiện có khi nào người đàn ông kia sẽ làm ra chuyện gì nguy hại đến máy bay không đây. Cậu nhìn nhân viên an ninh sân bay đều cung kính với anh ta kìa, không áp dụng biện pháp gì với người đó luôn.”

“Đúng vậy, thân phận của người đàn ông này chắc chắn không tầm thường. Cậu thấy không, bộ vest anh ta mặc là của thương hiệu Armani, nút trên quần áo đều là kim cương, chứng tỏ là người có tiền.”

“Quách Thanh Tú này cũng thật là, chẳng lẽ cô ta là công chúa hoàng gia hay sao mà khiến cho anh đẹp trai này sốt ruột như vậy…”

Hai người phụ nữ phía trước cứ thì thầm bàn tán, chợt đã đến lượt Quách Thanh Tú.

“Thưa cô, mời cô xuất trình chứng minh nhân dân và vé máy bay…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.