Nếu như có thể tìm được chiếc xe đụng vào bác, không chừng bây giờ có thể tìm được tung tích của bác. Trái tim Quách Thanh Tú đột nhiên đập nhanh hơn, ngón tay khẩn trương siết chặt điện thoại.
Lê Quyên Quyên chần chờ một chút: Thanh Tú, có ra sao thì cậu cũng đừng kích động nhé! Chuyện này, tớ chỉ có thể nói đại khái thôi.
Quách Thanh Tú vội đến mức giậm chân: Lê Quyên Quyên, có phải là cậu cố ý nhử mồi tớ hay không, cậu còn không mau nói ra là tớ sẽ ra qua đó đánh cậu.
Được, được, tớ nói tớ nói. Biển số xe hôm đó tớ nhìn thấy chính là SC18888...
Quách Thanh Tú nghe xong, còn không hiểu lắm: Số xe này, tớ không có ấn tượng gì.
Ôi trời, chính là người mà cậu kêu đến chỗ mình lấy sách đấy, anh ta chính là lái chiếc xe đó!
Quách Thanh Tú có hơi bối rối, trong tay Lâm Việt Thịnh có mấy chiếc xe, thường dùng nhất chính là chiếc Ferrari màu đỏ và chiếc Rolls-Royce màu đen kia, thế nhưng hình như cô chưa từng thấy biển số xe của chúng.
Cô chợt nhớ ra hình như chiếc xe ngày hôm ấy cũng là màu đen.
Cậu, cậu, cậu có nhớ lầm không? Quách Thanh Tú rõ ràng cũng thiếu tự tin khi nói ra.
Không sai đâu, số này qua đơn giản. Lúc đó tớ còn bực bội, làm sao lại có bảng số xe trâu bò như vậy, đối phương nhất định là kẻ có tiền đại phú đại quý... Dãy số đẹp như vậy sao tớ nhớ lầm được...
Trong sự cam đoan và khẳng định của Lê Quyên Quyên, thần trí Quách Thanh Tú như đang dần rời khỏi cơ thể.
Mãi hồi lâu sau, cô mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng cúp điện thoại.
Sau lưng rờn rợn ớn lạnh, chắc chắn là Lâm Việt Thịnh làm rồi!
Tại sao hắn muốn làm như vậy? Có phải lúc ấy hắn muốn đụng chết bác, sau đó thấy cô xuất hiện cho nên mới vội vàng quay đầu xe bỏ đi.
Hai chân Quách Thanh Tú như đứng trên bông, yếu mềm đến không biết phải đặt chân vào đâu.
Cô Quách!
Dì Nguyễn nhìn thấy Quách Thanh Tú vẻ mặt bàng hoàng thẫn thờ, gọi hồi lâu cũng không phản ứng lại, bà bèn vội vàng đến đỡ Quách Thanh Tú.
Cô Quách, cô sao rồi?
Quách Thanh Tú phục hồi lại tinh thần, ánh mắt thoáng qua chút mất mát: Dì Nguyễn, dì tìm cháu có chuyện gì?
À, không có gì, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, định hỏi thử xem cô Quách có muốn mua gì không để tôi mang về.
Cháu không có, cảm ơn dì!
Dì Nguyễn nhìn chằm chằm Quách Thanh Tú thật lâu, có vẻ rất lo lắng.
Cô Quách, có phải cô khó chịu ở đâu không? Cô muốn đi gặp bác sĩ chứ?
Quách Thanh Tú xoa mặt, cười lắc đầu: Không cần đâu, có lẽ là ngủ quá nhiều, cháu đi ra ngoài phơi nắng một chút.
Quách Thanh Tú đứng một mình trong vườn hoa, xa xa nhìn về biển khơi.
Ánh nắng buổi trưa hơi gắt, tỏa hơi ấm vào trên người Quách Thanh Tú, cô ngỡ ngàng mà bơ vơ không ai giúp.
Cô như đang đứng trong địa ngục sâu thẳm, âm u, ẩm ướt, cô độc, tuyệt vọng...
Người nhà họ Quách không ai tốt, người nhà họ Quách đều đáng chết...
Câu nói của Lâm Việt Thịnh như là lời nguyền rủa, lặp đi lặp lại trong đầu cô. Là hắn, nhất định là hắn. Ông trời ơi, có ai nói cho tôi nghe, phải làm sao đây?
Trong phòng làm việc rộng lớn của tập đoàn ST.
Huỳnh Minh San đặt lên bàn làm việc của Lâm Việt Thịnh ba phương án khác nhau đã được hoạch định.
Trên thương trường, Lâm Việt Thịnh luôn luôn có tác phong mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn độc ác, ánh mắt sắc bén của hắn liếc nhìn qua ba phương án xong, đôi môi hoàn mỹ lập tức mím chặt lại. Hắn ném bản thảo vào mặt Huỳnh Minh San.
Lập tức làm lại, không để cho Tăng Thị có cơ hội thở dốc nào.
Nhưng mà... Huỳnh Minh San có phần do dự.
Đi, lập tức làm cho tôi, hôm nay không làm xong thì tất cả mọi người không được ăn cơm.
Lâm Việt Thịnh quát lớn, nhìn đồng hồ đeo tay, đã là sáu giờ chiều, thật là một đám vô dụng, vạch ra một phương án còn lâu như vậy.
Nhìn Huỳnh Minh San nhanh chóng đi về phía phòng kế hoạch, Lâm Việt Thịnh đứng dậy, cầm điện thoại di động lên, gọi cho Quách Thanh Tú.
Khốn kiếp, người phụ nữ này lại tắt điện thoại, muốn tìm chết hay sao?
Lâm Việt Thịnh lại gọi vào điện thoại trong biệt thự.
Xin chào cậu chủ, tôi là Dì Nguyễn...
Quách Thanh Tú chết ở đâu rồi, sao lại không bắt máy?
Cô Quách đã ngủ rồi.
Còn sớm vậy đã ngủ? Lâm Việt Thịnh có phần không tin nổi.
Đúng vậy, cô Quách nói mình khó chịu, hôm nay cô ấy đứng một mình trong vườn hoa bốn tiếng đồng hồ...
Cái gì!!! Ả này muốn chết hay sao? Lập tức gọi cô ta dậy nghe điện thoại...
Lâm Việt Thịnh rống lên một tiếng, bên này Huỳnh Minh San vừa đi đến: Thưa ngài...
Lâm Việt Thịnh xoay người nhìn Huỳnh Minh San rồi nói với Dì Nguyễn: Bỏ đi, lát nữa tôi sẽ quay về.
Cúp điện thoại, Lâm Việt Thịnh lo lắng không yên. Hắn quay người lại, nặng nề ngồi xuống chiếc ghế xoay bọc da, nhìn văn kiện trong tay Huỳnh Minh San: Đưa đến đây!
Chỉ đọc sơ lược qua thì hắn đã ném lại cho Huỳnh Minh San: Cứ như vậy đi, tôi đi trước.
Huỳnh Minh San môi run run, kỳ thực cô chỉ để cho phòng kế hoạch sửa lại một dự án nhỏ, không ngờ cứ vậy mà được thông qua rồi. Đang chuẩn bị hỏi thêm vài câu thì Lâm Việt Thịnh đã mặc áo vest vào, sải bước đi ra khỏi phòng làm việc.
Trong phòng ngủ, Quách Thanh Tú nằm trên giường.
Lòng dạ rối như tơ vò, cô nghĩ cả ngày cũng không nghĩ ra nên thế nào?
Lâm Việt Thịnh đã đụng xe vào bác, hắn chạy trốn rồi, rốt cuộc hắn còn có bí mật xấu xa đen tối gì nữa đây?
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Việt Thịnh xuất hiện trong tầm mắt Quách Thanh Tú. Hắn bước đến bên giường, đưa tay sờ trán Quách Thanh Tú, tròng mắt đen chăm chú nhìn vào gương mặt cô: Bị bệnh sao?
Không có! Quách Thanh Tú trả lời bằng giọng nói yếu ớt.
Vậy tại sao không ăn cơm chiều mà đã lên giường nằm? Lâm Việt Thịnh vội vàng hỏi.
Quách Thanh Tú đột nhiên buông mi mắt, cắn môi dưới, nói ra với vẻ đáng thương: Tôi nhớ người nhà...
Ngoan, dậy nào, ăn cơm, ăn cơm xong lại nhớ tiếp!
Lâm Việt Thịnh không nói lời nào mà bế Quách Thanh Tú lên, ôm cô đến bên giường để mang giày.
Quách Thanh Tú ra sức vùng vẫy, Lâm Việt Thịnh nhìn ra được sự chống cự trong mắt cô: Quách Thanh Tú, em đang giở trò gì đó? Tối hôm qua vẫn còn tốt đẹp, tại sao hôm nay lại như vậy? Có phải em mượn sách rồi mượn ra luôn chuyện gì hay không? Vậy được thôi, tôi sẽ bắt cô bạn học kia đến đây, hỏi cho rõ ràng xem em giở trò gì!
Lâm Việt Thịnh nới lỏng cà vạt, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, hắn cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị gọi điện.
Quách Thanh Tú hoảng hốt, cô tạm thời vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào, không thể phiền hà đến Lê Quyên Quyên được.
Vội vàng đứng dậy, cô nói: Đừng làm phiền cậu ấy, có lẽ là chu kỳ sinh lý của tôi gần đến cho nên tâm trạng có hơi buồn bực mà thôi. Được rồi, tôi đi xuống dưới ăn cơm với anh!
Nghe vậy Lâm Việt Thịnh mới cúp điện thoại nhưng vẫn còn nghi ngờ: Đừng có như vậy nữa, tôi ghét nhất phụ nữ khóc lóc. Mau mang giày đi.
Quách Thanh Tú ngoan ngoãn đi theo Lâm Việt Thịnh xuống dưới lầu, bữa cơm này thật là khó nuốt trôi, món nào nhai trong miệng cũng nhạt thếch.
Lâm Việt Thịnh phát giác ra sự khác thường Quách Thanh Tú, còn tưởng rằng cô còn đang tức giận chuyện lúc ban ngày không cho cô ra ngoài.
Quách Thanh Tú, em cũng nhịn hay thật nhỉ, tính tình hay hờn dỗi như vậy, không cho em ra ngoài là muốn tốt cho em, em lại còn hoạnh họe này nọ như vậy?
Ở nhà rất chán!
Quách Thanh Tú lười giải thích thêm nữa, đặt chén cơm xuống, cô lạnh nhạt nói: Tôi no rồi.
Ăn xong cô đi thẳng lên lầu, Lâm Việt Thịnh cũng không còn hứng thú ăn tiếp nữa.
Đuổi theo sau Quách Thanh Tú, bế thốc cô lên, hắn cúi đầu hôn lên trán cô: Được rồi, đừng giận nữa. Ngày mai có một buổi trình diễn thời trang, tôi mang em đi cùng là được.
Buổi trình diễn thời trang? Quách Thanh Tú mắt tỏa sáng, nhưng chẳng mấy chốc vẻ mặt lại ảm đạm xuống.
Bây giờ sao cô còn tâm trạng đi xem trình diễn thời trang nữa, cô chỉ muốn biết bác ra sao thôi.
Nếu như lần trước Lâm Việt Thịnh đụng xe vào bác không thành, vậy sau này hắn có thể nhân cơ hội khác giết ông ấy hay không?
Nghĩ đến đây, Quách Thanh Tú đột nhiên sởn cả tóc gáy, không phải chứ, hắn chắc chắn sẽ không làm như vậy đâu.
Cô rất muốn hỏi Lâm Việt Thịnh, thế nhưng cô không dám. Cô biết hắn nhất định sẽ không nói cho cô.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Quách Thanh Tú suốt đêm không ngủ, lần đầu cảm thấy ngủ trong ngực hắn lại bứt rứt như vậy, làm sao cũng không thể thoải mái.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Việt Thịnh đi qua công ty trước, đến buổi trưa thì kêu người đưa về mấy bộ váy.
Quách Thanh Tú, em ăn mặc trang điểm một chút, hai giờ chiều nay tham gia buổi trình diễn thời trang. Nhớ kỹ, không được làm cho tôi mất mặt. Quách Thanh Tú ngẩn ngơ cầm điện thoại di động, gã đàn ông này trước nay đều nghĩ cho chính bản thân hắn, chưa bao giờ lo lắng đến cảm nhận của cô.
Buổi trình diễn thời trang tổ chức ở trung tâm Thế Mậu, là một lễ hội thời trang diễn ra mỗi năm một lần.
Tăng Thanh Hải ngồi trên ghế khách quý ở hội trường, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay. Khoảng chừng cách lúc khai mạc năm phút đồng hồ thì anh nhìn thấy có một nhóm người áo đen đi vào từ cổng chính.
Kẻ dẫn đầu là một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, gương mặt với đường nét sắc sảo hiện rõ vẻ ngang ngạnh và cương quyết, đôi mắt đen sẫm thâm trầm mà sắc bén, uy thế vô cùng mạnh mẽ. Phía sau hắn có khoảng mười lăm vệ sĩ đi theo, chia làm hai hàng, xen lẫn trong đám đông.
Thưa ngài, anh ta chính là Lâm Việt Thịnh...
Thực ra không cần thư ký nói, Tăng Thanh Hải cũng đã nhìn ra, hơn nữa anh còn nhanh chóng nhớ ra, người đàn ông này chính là cái tên vừa kiêu ngạo vừa ngông cuồng mà anh từng gặp Maldives lúc trước. Nói như vậy, ngày đó mình quả thật đã nhìn thấy Thanh Tú...
Một chút cảm giác không vui dần dâng lên trong lòng anh.
Tăng Thanh Hải ra hiệu cho thư ký bằng ánh mắt.
Thư ký gật đầu, đi về phía Lâm Việt Thịnh, khi cách hắn không đến ba mét thì đột nhiên có một vệ sĩ bước lên trước, ngăn cản thư ký, nói không chút khách khí: Xin mời lui ra phía sau!
Thư ký mỉm cười nói rõ mục đích đến đây, vị vệ sĩ kia đi đến chỗ Lâm Việt Thịnh, khẽ nói nhỏ cho hắn.
Tăng Thanh Hải cách khá xa, không cách nào nghe được bên kia đang nói gì.
Chỉ nhìn thấy ánh mắt của Lâm Việt Thịnh theo hướng chỉ tay của thư ký mà nhìn về phía anh, ánh mắt lộ ra một chút sắc bén. Chẳng bao lâu sau, Lâm Việt Thịnh thay đổi phương hướng, nhanh chóng đi về phía chỗ ngồi của Tăng Thanh Hải.
Tăng Thanh Hải nhã nhặn đứng dậy, đã chuẩn bị tâm lý.
Anh biết rõ, gã trước mắt này rất khó chơi.
Nhưng vì Thanh Tú, anh sẽ chiến đấu không tiếc bất cứ giá nào.
Anh Lâm, chào anh, cảm ơn anh đã bằng lòng tiếp nhận lời mời của tôi... Tăng Thanh Hải vô lịch sự đưa tay phải ra.
Lâm Việt Thịnh như không có chuyện gì xảy ra mà lướt nhìn qua tay anh, cũng không bắt tay lại, chỉ là lạnh nhạt nhếch môi, phất phất tay. Hơn mười người vệ sĩ sau lưng hiểu ý lùi ra phía sau, vả lại còn ngăn cách bên ngoài thành một không gian riêng.
Như vậy vừa không nghe thấy cuộc trò chuyện, vừa có thể bảo vệ an toàn của ông chủ
Hiển nhiên rằng bọn họ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Anh mắt Tăng Thanh Hải thoáng chút kinh ngạc, nhưng cũng không biểu lộ ra vẻ mặt quá nhiều.