Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 180: Chương 180: Từng bước từng bước đi về phía vực sâu




Chiếc váy cưới này rất không xứng với khuôn mặt cô, cả kiểu tóc nữa, thật không hiểu nổi, lúc trước cô đã học thiết kế thời trang kiểu gì. Quách Thanh Tú đứng trước mặt Dương Hà Khuê, khom người nhặt điều khiển, vươn tay nhấn vào nút tắt ti vi.

Dương Hà Khuê thu ánh mắt lại, chuyển sang nhìn Quách Thanh Tú, cơ thể cô ta thoáng ngửa về sau, dựa người lên ghế salon.

Nhìn chằm chằm Quách Thanh Tú rất lâu, cô ta đột nhiên cười khẽ.

Cô cười cái gì? Quách Thanh Tú không nhịn được hỏi.

Dương Hà Khuê thôi cười, nghiêm túc nói: Tôi nhớ cô đã từng nói, cô nhất định sẽ là người thắng sau cùng, bây giờ nhìn lại, cô đã thua rồi.

Vậy sao? Tôi không thấy mình đã thua... Quách Thanh Tú rất trang trọng ngồi xuống ghế salon trước mặt Dương Hà Khuê, nhìn cô ta không hề sợ hãi.

Không thua? Đừng lừa mình dối người nữa, tôi đã kết hôn với Lâm Việt Thịnh, bọn tôi đã cử hành hôn lễ, bọn tôi đã nhận giấy đăng kí kết hôn, tôi đã mặc váy cưới, cô nhìn xem, váy cưới này là Lâm Việt Thịnh tự tay chọn cho tôi đó...

Dương Hà Khuê nói xong, còn cao giọng cười khẽ: Tối qua bọn tôi còn ân ái, làm ba lần, anh ấy rất hài lòng, mặc dù lúc cao trào, anh ấy gọi tên cô, nhưng tôi không không quan tâm, bởi vì anh ấy ở trong cơ thể của tôi, đây mới là điều quan trọng nhất...

Sắc mặt Quách Thanh Tú đột nhiên trắng bệch, trong lòng bị cơn giận lấp kín.

Lâm Việt Thịnh, anh đúng là tên khốn kiếp, ngay cả loại chuyện này mà anh cũng dám làm với cô ta.

Thấy biểu tình châm biếm đầy mong đợi của Dương Hà Khuê, Quách Thanh Tú đột nhiên cảm giác được mình đã bị lừa.

Cô lại ngồi thẳng người, khẽ cười.

Vậy ư? Anh ấy gọi tên tôi, vậy chứng minh người trong lòng anh ấy là tôi! Cử hành hôn lễ với cô thì đã sao, cô là người rõ nhất tại sao anh ấy lại làm những chuyện này với cô. Nếu như không phải bởi vì cô hèn hạ vô sỉ, sao anh ấy có thể làm như vậy?

Sắc mặt Dương Hà Khuê có chút lúng túng, rất lâu sau mới khôi phục lại vẻ ung dung, cười khẽ.

Quá trình không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất, bây giờ, tôi mới là nữ chủ nhân của nơi này, còn cô chẳng là gì cả.

Quách Thanh Tú lười tranh luận mấy đề tài vô bổ này với cô ta.

Đừng nói mấy thứ có có không không này nữa, bây giờ, tâm nguyện của cô đã đạt được, mau mang thuốc giải ra đây!

Dương Hà Khuê cong khoé môi, nở nụ cười lạnh lẽo.

Không có thuốc giải!

Cái gì? Quách Thanh Tú giận đến phổi sắp nổ tung, cô ta chơi đùa Lâm Việt Thịnh trong lòng bàn tay, bây giờ lại còn nói không có thuốc giải.

Người đâu!

Quách Thanh Tú cương quyết kêu một tiếng, Lê Hùng Việt mang hai tên vệ sĩ đi vào.

Quách Thanh Tú hừ lạnh một tiếng: Bây giờ tôi để cô nhìn xem, ai mới là nữ chủ nhân nơi này. Lê Hùng Việt, trói cô ta lại.

Vâng, cô Quách.

Lê Hùng Việt nháy mắt một cái, hai tên vệ sĩ lập tức tiến lên bắt Dương Hà Khuê.

Dương Hà Khuê tức giận hét lên: Đi ra, đi ra, đi ra, không cho phép mấy người nào đụng vào tôi! Ai dám đụng vào, tôi sẽ bảo Lâm Việt Thịnh giết chết mấy người.

Lê Hùng Việt nhìn cô ta không cảm xúc.

Thật xin lỗi, cô Dương, đắc tội rồi. Mấy người nghe theo sắp xếp của cô Quách, cô ấy mới là nữ chủ nhân chân chính ở đây.

Dương Hà Khuê bắt đầu mất đi vẻ thản nhiên cùng ưu nhã bình thường, nói ra mấy câu tục tĩu, lăng mạ những vệ sĩ này.

Nhưng, bọn họ đều thờ ơ, không ai bị cô ta uy hiếp cả.

Quách Thanh Tú, cô đối xử với tôi như vậy, cô sẽ không có được thứ gì hết.

Con ngươi ấm áp của Quách Thanh Tú dần dần sinh ra một tia rét lạnh: Lê Hùng Việt, cầm dao lại đây.

Lê Hùng Việt đưa một con dao nhỏ sắc bén cho Quách Thanh Tú.

Quách Thanh Tú cầm dao nhỏ, chậm rãi đi tới trước mặt Dương Hà Khuê.

Có lẽ là bởi vì Lâm Việt Thịnh yêu tôi, cho nên không nỡ ra tay với cô, vẫn còn ôm một tia hi vọng cuối cùng với cô. Nhưng mà, tôi không phải anh ấy, tôi sẽ không mềm lòng. Bây giờ cô cũng rất rõ, nếu như cô không nói ra thuốc giải, như vậy người chết không chỉ là tôi, mà còn có cô...

Dương Hà Khuê dùng một ánh mắt đắc ý, mỉa mai nhìn Quách Thanh Tú.

Cô tưởng rằng tôi sẽ sợ cô sao? Dù sao bây giờ tôi cũng đã lấy được thứ mà mình muốn, những thứ khác đều không còn quan trọng.

Quách Thanh Tú lạnh lùng nói: Tôi thật không hiểu, loại hôn nhân giả tạo này đối với cô có gì vui vẻ? Cuộc đời của cô chẳng lẽ chỉ tồn tại vì anh ấy? Trên đời này còn rất nhiều đàn ông tốt, tại sao cô lại phải vì một người đàn ông không yêu cô mà tự đào hố chôn mình?

Dương Hà Khuê đột nhiên cất tiếng cười to, cười đến nước mắt tràn ra, lúc này cô ta mới dừng lại, không ngừng ho khan.

Quách Thanh Tú, cô nói đúng rồi, trên đời này đúng là có rất nhiều đàn ông, nhưng người đàn ông Tăngi yêu, chỉ có một mà thôi, trùng hợp lại cùng là người đàn ông mà cô yêu. Cô vẫn còn mặt mũi đứng đây nói tôi? Chẳng phải chính cô cũng yêu anh ấy đến chết đi sống lại sao, ngay cả chị ruột mình cũng...

Bốp...

Dương Hà Khuê vẫn chưa nói hết, trên mặt đã ăn một bạt tai của Quách Thanh Tú.

Một bạt tai này, Quách Thanh Tú đã dùng đủ lực, trên gương mặt trắng nõn của Dương Hà Khuê, lập tức xuất hiện năm vết ngón tay rõ ràng.

Dương Hà Khuê bị đánh đến hoa mắt, lỗ tai ong ong.

Hồi lâu, cô ta nhổ khẽ một cái, máu tươi phun lên sàn nhà, giống như bông hoa mai nở tung.

Nhổ xong, cô ta lại cười.

Có bản lĩnh thì giết tôi đi, nếu không cô sẽ còn nghe thấy nhiều thứ mà cô không muốn nghe hơn.

Bình tĩnh lại, lồng ngực Dương Hà Khuê phập phồng, thở hổn hển nói, trong con ngươi thoáng qua vẻ hưng phấn.

Cô nói đúng, tôi yêu Lâm Việt Thịnh, giống như cô yêu anh ấy vậy, tôi nghĩ, thậm chí còn yêu sâu đậm hơn cả cô, bởi vì, vì anh ấy tôi có thể chết, có thể đi làm bất cứ chuyện gì, mà cô thì không làm được, cho nên cô không có tư cách nói Lâm Việt Thịnh như thế nào ở trước mặt tôi.

Quách Thanh Tú nhìn cô ta vô cùng khinh bỉ.

Nhưng Lâm Việt Thịnh không yêu cô, chẳng lẽ cô không biết cô yêu đơn phương sao? Còn có, cô đã tổn thương tôi...

Vẻ mặt Dương Hà Khuê trở nên điên cuồng.

Tôi đã từng nói, vì Lâm Việt Thịnh, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, đừng nói là tổn thương cô, cho dù là giết cô, tôi cũng rất sẵn lòng. Ồ, bây giờ tôi có chút hối hận, ban đầu tại sao không hạ một vài loại thuốc kịch độc để giết cô. À, như vậy không ổn, mặc dù cô sẽ chết rất nhanh nhưng trong lòng Lâm Việt Thịnh nhất định sẽ nhớ cô, bởi vì đàn ông thường thường sẽ nhớ đến thứ mà mình không có được, sẽ nhớ cô cả đời, cho nên à, vẫn nên dùng HVE! Ưu điểm của nó là khiến cô dần dần trở nên già nua, trở nên xấu xí, người đẹp khuynh thành biến thành kẻ không nhan sắc, đợi đến khi tóc cô đã rụng sạch, mặt đầy nếp nhăn và tàn nhan, làn da thô ráp già nua, dần dần úa tàn như hoa khô, tiếp tục như vậy, ở trong lòng Lâm Việt Thịnh cô nhất định chẳng đáng giá gì nữa, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy, nếu như chưa từng quen biết cô thì tốt biết mấy. Ha ha, tôi thật là thông minh, như vậy thì dù cô có chết hay không, anh ấy cũng không thích cô nữa...

Lời của Dương Hà Khuê, khiến Quách Thanh Tú rợn cả tóc gáy, cô không ngờ, mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.

Cô thật sẽ già nua tiều tụy như vậy sao?

Thấy sợ hãi trong mắt Quách Thanh Tú, Dương Hà Khuê cất tiếng cười to, tiếng cười vô cùng chói tai.

Không cho phép! Quách Thanh Tú kề dao lên gương mặt sạch sẽ mềm mại của cô ta.

Nói, thuốc giải ở đâu, nếu không Tăngi sẽ huỷ cái mặt này của cô...

Dương Hà Khuê như nhìn thấu được suy nghĩ của Quách Thanh Tú, vô cùng phách lối nói: Cô không dám! Trước khi chưa lấy được thuốc giải, mấy người sẽ không dám giết tôi. Ha ha ha ha...

Bàn tay Quách Thanh Tú hơi run rẩy, đúng vậy, Lâm Việt Thịnh không dám giết cô ta, cô lại không dám giết cô ta.

Thuốc giải, cô vô cùng muốn có thuốc giải.

Được, là chính cô nói...

Tay Quách Thanh Tú dùng sức, lưỡi dao sắc bén cắt ngang một đường trên gương mặt mịn màng sáng sủa của Dương Hà Khuê.

Máu tươi theo lưỡi dao, lập tức tuôn ra ngoài, sau đó uốn lượn chảy xuống.

Dương Hà Khuê đau đến rơi nước mắt, cô ta không ngờ, Quách Thanh Tú sẽ thật sự rạch mặt mình.

Quách Thanh Tú, người đàn bà độc ác này, cô sẽ không có kết quả...

Quách Thanh Tú lạnh lùng nhìn cô ta: Cho cô một cơ hội nữa, thuốc giải, có hay không?

Dương Hà Khuê quay mặt đi, giọng kiên quyết: Không có!

Quách Thanh Tú nghẹn một hơi trong lồng ngực, cảm giác ngột ngạt vô cùng khó chịu, cô giơ dao lên, lại rạch một cái thật mạnh lên bên mặt trái của cô ta.

Dao này là cô nợ tôi, dao này là cô nợ đứa con của tôi, đồ đàn bà khốn kiếp, cô muốn hại tôi có phải không? Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết trước rồi tính sau, cô hại tôi thì không nói, còn hại dám hại con tôi, tôi phải rạch nát mặt cô...

Vừa nghĩ tới đứa trẻ sơ sinh trong bụng, Quách Thanh Tú nổi trận lôi đình, con dao trong tay rạch lên không chút lưu tình.

Chỉ thấy máu thịt tung tóe, máu tươi tung tóe. Dương Hà Khuê đau đến vặn vẹo lắc lư, nhưng bất lực là hai tay hai chân đều bị hai tên vệ sĩ cao to khoẻ mạnh giữ chặt lại, ngoài kêu gào thảm thiết, hoàn toàn không có cách nào chống cự.

Lê Hùng Việt cũng kinh ngạc đến ngây người, anh ta không ngờ, Quách Thanh Tú còn có một màn máu tanh bạo lực như vậy.

Nhưng, anh ta không tiến lên ngăn cản, dù sao thì Dương Hà Khuê này cũng đáng chết, anh ta nhìn cũng hả giận.

Hồi lâu, hai tay Quách Thanh Tú đã nhuốm đầy vết máu, Dương Hà Khuê đau đến bất tỉnh.

Quách Thanh Tú run rẩy, vứt con dao dính máu lên bàn, gần như suy sụp ngồi xuống sàn.

Giam cô ta lại, từ giờ trở đi, không cho cô ta ăn uống, để cô ta đói bụng, xem cô ta còn chống đỡ được bao lâu...

Quách Thanh Tú nhìn vết máu trên hai tay mình, cô không ngừng run rẩy.

“Cô Quách, tôi đỡ cô đi lên lầu nghỉ ngơi”

Dì Trần run sợ kinh hãi từ trong phòng đi ra, lúc vừa mới nhìn thấy Quách Thanh Tú xả giận, bà cũng bị doạ sợ gần chết.

Xem ra cô Quách này cũng không phải là một chủ nhân dịu dàng dễ ăn hiếp, hạ dao mạnh như thế, thật là đáng sợ.

Dì Trần, tôi không sao, dì đi pha chút nước nóng cho tôi, tôi muốn ngâm mình một chút...

Được, được! Dì Trần lập tức đi làm.

Quách Thanh Tú nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, hai tay cô chậm rãi vuốt ve bụng mình.

Cục cưng, mẹ sẽ không để con có chuyện gì, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách cứu con.

Trong phút chốc, dòng lệ nóng liên tục trào ra.

Đứa nhỏ này, là kết tinh tình yêu của cô và Lâm Việt Thịnh, cho dù cô không thể sống, cũng phải liều mạng sinh hạ đứa bé này.

Qua rất lâu, Quách Thanh Tú đã bình tĩnh lại, ngâm nước nóng một hồi, thả lỏng cảm xúc của mình.

Dì Trần, đi gọi bác sĩ Wister đến đây, tôi muốn nói chuyện với anh ta...

Trong bóng đêm, trên ban công ngoài trời, gió đêm thổi lất phất, có chậu hoa Dạ Hương toả ra mùi thơm thanh mát.

Quách Thanh Tú bưng nước trái cây, ngồi đối diện với Wister, chậm rãi uống một hớp.

Có một vấn đề, tôi muốn hỏi anh cho rõ.

“Xin cô Quách cứ hỏi, tôi rất sẵn lòng dốc sức vì cô.”

Quách Thanh Tú buông ly thủy tinh xuống, nghiêm túc nói: Tôi còn lại bao nhiêu thời gian?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.